Chương trước
Chương sau
Amy lau nước mắt, đôi tay gầy gò với làn da mỏng manh khẽ vuốt gương mặt anh, chậm rãi nói: “Thế Khang, anh rất giống bác Danh, anh với em cả một nét tương đồng cũng không có. Chúng ta không thể là anh em được. Em mặc kệ mẹ anh nói gì, em mặc kệ thiên hạ có chấp nhận chuyện chúng ta ở bên nhau hay không thì em vẫn nhất quyết yêu anh, cùng anh đi hết đoạn đường sau này.”
Amy nói xong câu này, liền ôm lấy Lập Thế Khang hôn thật sâu vào môi anh. Hai người lại một lần nữa ngã ra giường và nối liền một thể với nhau. Amy biết hành động của bản thân mình đang thách thức với thiên lý nhưng tình yêu của cô dành cho người đàn ông này đã vượt khỏi chuyện thiên lý có dung hay không dung.
Lập Thế Khang cũng vậy, anh mặc kệ chuyện cô có phải là em gái của mình hay không. Anh chấp nhận chọn cách loạn luân để được yêu hết mình người vợ mà anh sắp cưới. Nếu phải từ bỏ cô lần nữa thì chi bằng để anh chết đi cho xong.
Đêm đó, hai người họ ôm nhau ngủ. Cả Amy và Lập Thế Khang đều không muốn đối diện với sự thật này nhưng chuyện này cứ mãi quẩn quanh trong đầu họ khiến họ nhớ lại rất nhiều chuyện trong quá khứ.
“Amy, dậy đi con.” - Tiếng của mẹ cô hốt hoảng kêu lên.
Amy mở mắt ra thấy xung quanh mình rất nóng, rất nóng. Cô ho sặc sụa, cảm giác như sắp bị chết ngạt. Cô sợ hãi ôm lấy mẹ của mình khóc ròng. Mẹ của Amy ôm cô vào lòng che chắn cho cô khỏi ngọn lửa đang cháy ngày một lớn. Trong ánh mắt mẹ mình, Amy nhìn thấy sự sợ hãi và mong ngóng ai đó đến cứu nhưng mỗi khắc trôi qua không có bất kỳ ai đến cứu họ. Cánh cửa bị khóa chặt không cách nào mở ra được. Bốn bề cũng đều là lửa, không sao thoát ra nổi.
Vào cái lúc cả hai mẹ con tuyệt vọng nhất thì ba của Lập Thế Khang đã xuất hiện. Ông ấy lao mình vào cửa sổ để mong cứu được hai mẹ con cô.
“Rosy, em ở đâu?” - Giọng của người đàn ông kêu gào trong biển lửa.
Lúc này mẹ của Amy đã bị bỏng rất nặng, bà không còn sức đứng dậy nữa cho nên chỉ khẽ kêu lên: “Danh, em ở đây.”
Ba của Lập Thế Khang theo tiếng kêu cuối cùng cũng tìm được bà và Amy. Ông vội chạy đến nâng bà lên để đưa bà ra ngoài nhưng mẹ của Amy đã lắc đầu nói: “Không kịp nữa. Hãy cứu con em.”
Ba của Lập Thế Khang lúc này đã theo lời bà, xốc Amy từ trong người bà bế ra ngoài. Amy được mẹ bảo vệ cẩn thận trong lòng cho nên không bị thương. Cô còn nhớ lúc ấy mình đã ôm chặt cổ ba của Lập Thế Khang và kêu khóc: “Mẹ ơi, mẹ ơi!”
Amy dốc sức kêu gào trong đám lửa càng lúc càng lớn. Ba của Lập Thế Khang phải cố hết mới có thể vượt qua khỏi đám cháy để đến chỗ cửa sổ. Cho đến khi hai người họ đến gần cửa sổ thì ông cũng bị bỏng rất nặng. Không nghĩ nhiều ông đã ném Amy ra ngoài cửa sổ để bảo vệ tính mạng cho cô bé. Trước khi ném cô ra ngoài, ông đã vội vã nói: “Amy, con phải sống. Con phải tìm ba của con, có biết không?”
Amy lăn mấy vòng trên thảm cỏ thì liền ngất đi. Đến khi côô tỉnh dậy thì đã thấy mình nằm trong bệnh viện. Trong ký ức của cô, ba của Lập Thế Khang là ân nhân cứu mạng, laà người bác trai rất tốt với cô. Ông ấy không phải là ba của cô. Không phải.
“Không phải. Không phải.” - Amy lắc đầu kêu lên rồi choàng tỉnh.
Lập Thế Khang nằm bên cạnh cũng choàng tỉnh. Anh và Amy cùng đồng thanh nói: “Chúng ta không phải anh em.”
Gương mặt Lập Thế Khang giãn ra, anh nở một nụ cười vui sướng hỏi cô: “Vì sao em nói vậy?”
Amy liền nói: “Em vừa nhớ lại cảnh tượng lúc đám cháy xảy ra. Ba anh nói em phải đi tìm ba em. Nếu ông ấy là ba em thì sao lại nói như vậy? Chắc chắn trong lúc sinh tử ông ấy sẽ nói ra sự thật em là con ông ấy.”
Nói đến đây, Amy liền hỏi lại: “Còn anh, sao anh lại nói như vậy?”
Lập Thế Khang mỉm cười đáp: “Bởi vì mấy tháng trước anh đã đào mộ ba em lên để lấy tóc xét nghiệm ADN của em. Lúc đó anh cần xác nhận xem em là Dorothy hay Amy cho nên chỉ có thể làm vậy. Nếu em và ông ấy không phải cha con thì anh sẽ không dám xác nhận em em là Amy.”
Nghe đến đây, Amy liền vui sướng ôm Lập Thế Khang vào lòng: “Thế Khang, anh thông minh lắm.”
“Amy, xin lỗi em. Lúc nghe mẹ anh nói chuyện này anh đã không đủ bình tĩnh để suy nghĩ thấu đáo cho nên đã làm em oan ức mà khóc.” - Lập Thế Khang vuốt ve đôi vai của cô, dịu dàng nói.
Amy ôm chặt eo anh, ngã đầu vào ngực anh, hạnh phúc nói ra lời yêu thương: “Cũng nhờ như vậy mà em mới biết tình cảm anh dành cho em nhiều đến mức bất chấp mọi thứ, bao gồm cả chuyện loạn luân.”
Lập Thế Khang nhếch môi cười nhìn Amy khẽ nói: “Còn em thì không phải như vậy sao?”
Amy nâng mi mắt lên nhìn anh, mỉm cười nói: “Phải, em cũng sẽ bất chấp mọi thứ mà yêu anh, cùng anh làm một cặp đôi ngông cuồng nhất thế gian, có được chưa?”
Lập Thế Khang mỉm cười xoa xoa đôi má của cô, yêu thương mà nói: “Được, em muốn anh thế nào anh cũng chiều. Chỉ cần chúng ta từ đây về sau vui vẻ sống cạnh nhau là được.”
Lập Thế Khang vui vẻ trong việc biết Amy không phải em gái mình nhưng lại không nghĩ xem vì sao mẹ anh lại nói ra chuyện mẹ Amy từng là người yêu cũ của ba anh cho anh nghe trong khi bà đã giấu bí mật mà bà cho rằng đáng xấu hổ này suốt gần ba mươi năm.
Mục đích chỉ có một. Bà muốn dò xét phản ứng của anh xem Dorothy có phải là Amy hay không?
- --
Nếu có sai sót lỗi chính tả, đánh máy các bạn rộng lòng bỏ qua dùm Hạc nha. Cám ơn sự ủng hộ của các bạn rất nhiều và đừng quên ấn like nhé.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.