Chương trước
Chương sau
Đoàn Nam Phong không biết trả lời con như thế nào. Anh không thể nói với con traai mình là anh bị ba cho ăn nước sôi vào mặt cũng không thể nói dối thằng bé. Thấy ba không nói gì, cậu bé liền buồn thiu nói: “Có phải ba đi gây sự với người ta nên bị đánh hay không?”
Đoàn Nam Phong phì cười đưa tay kéo con vào lòng. Tinh Vân thấy vậy cũng đứng lên nhường chỗ cho cậu bé ngồi trong lòng anh.
Đoàn Nam Phong ôm con trai dịu dàng giải thích: “Ba không có đi gây sự với ai. Ba với ông nội có chút bất đồng quan điểm cho nên ông nội không vui đã làm mặt ba thành như vậy.”
Tinh Nhật nghe xong liền nói: “Vậy là ba sai rồi.”
“Hả?” - Đoàn Nam Phong chưng hửng trước câu nói của con trai.
Tinh Vân cũng ngồi qua một bên nghe chuyện. Tinh nhật chu cái miệng nhỏ xíu ra nói lý với ba mình: “Ba luôn dạy con là phải luôn nghe lời, không được cãi ba mẹ bởi vì ba mẹ lớn hơn con hiểu biết và kinh nghiệm nhiều hơn con. Sao ba lại cãi nhau với ông nội còn làm cho ông tức giận.”
Đoàn Nam Phong nghe xong vạch đen nổi đầy đầu. Người ta thường nói con cái là tấm gương của cha mẹ. “Nhìn cây sửa đất, nhìn con sửa mình”, điều này thật không sai.
Trong nhất thời, Đoàn Nam Phong không thể nào giải thích cho con mình hiểu mối quan hệ phức tạp của anh và ba mình cho nên chỉ có thể hỏi ngang: “Rốt cuộc con bênh ba hay bênh ông nội?”
Tinh Nhật đưa tay lên trán suy nghĩ một lúc rồi nói: “Con chỉ nói lý thôi.”
Đoàn Nam Phong đưa tay xoa đầu con, vui vẻ mắng yêu cậu: “Con đúng là lanh quá rồi đó.”
Tinh Vân thấy tâm trạng của anh đã khá hơn thì cũng mỉm cười khen con: “Con trai đúng là thuốc bổ của ba rồi. Nói cái gì cũng khiến ba củaa con vui vẻ.”
“Vì con thông minh đó mẹ.” - Tinh nhật nhanh nhảu đáp lại.
Tinh Vân mỉm cười nói: “Thông minh của mẹ, con đã đến giờ học đàn chưa?
Tinh Nhật liền hí ửng đáp: “Có, sắp rồi.”
Tinh Vân nhìn hai người bảo mẫu phía sau ra hiệu cho họ đưa cậu bé sang phòng học đàn. Tinh Nhật hôn vào má mẹ rồi bái bai ba mình trước khi đi học.
Tinh Vân cảm thấy việc Nam Phong đồng ý cho Tinh Nhật ở nhà và mời gia sư đến dạy cho cậu bé là một chuyện rất tốt. Ít ra cô cũng được ở gần con. Trường Greenland của Đoàn Thị cũng không tệ nhưng nó khiến cho cô cảm thấy rất xa cách với con của mình.
“Em đang nghĩ gì vậy?” - Thấy Tinh Vân nhìn theo bóng con trai rời đi và nghĩ ngợi thì Đoàn Nam Phong liền lên tiếng.
Tinh Vân giật mình quay qua nói với chồng: “Em chỉ đang nghĩ về chuyện học tập của Tinh Nhật thôi.”
Đoàn Nam Phong liền mỉm cười nói: “Con còn nhỏ, em đừng lo quá.”
Tinh vân gật đầu rồi nhẹ giọng hỏi anh: “Lúc nhỏ anh có thông minh láu lỉnh như Tinh Nhật bây giờ không?”
Đoàn Nam Phong nhướng mày nói: “Có đó. Anh biết nói rất sớm, đi học cũng sớm hơn các bạn. Ba anh nói anh là niềm tự hào của ông ấy.”
Đoàn Nam Phong bất giác buộc miệng nhắc về ba của mình. Anh liền im lặng hồi tưởng lại khoảng thời gian thơ ấu đã qua. Tinh Vân thấy anh trầm mặc thì đoán được chồng đang nghĩ gì. Cô chậm rãi bước qua ngồi cạnh anh, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Ba đã già rồi, có nhiều chuyện suy nghĩ khác chúng ta. Anh đừng gây gắt với ba nữa, lùi một bước cho gia đình vui vẻ. Dù sao cũng là cha con, máu mủ ruột thịt sao lại không có tình cảm được.”
Đoàn Nam Phong lảng tránh những việc liên quan đến ba mình cho nên nói một câu qua loa: “Có nhiều việc em không hiểu đâu.”
Tinh Vân vòng tay qua cổ anh, đối mặt mình với mặt anh, khẽ nói: “Em nhớ hơn một năm trước có người nói với em rằng: dù sao đó cũng là ba em. Chúng ta không được lựa chọn ba mẹ để sinh ra, cho nên nếu mẹ em tha thứ cho ông ấy thì em cũng phải nghe theo. Em cứ nghĩ mãi về lời của người đó nói cho nên em mới biết được tình thương của ba em.”
Đoàn Nam Phong nghe xong, đương nhiên nhớ năm đó trên tàu Nebula anh đã nói ra điều đó để khuyên nhủ Tinh Vân tha thứ cho Lưu Viễn. Nhưng quan hệ của anh và ba anh không phải như vậy. Ông ấy không có thành ý như ba của Tinh Vân. Có lẽ do xuất thân của ông ấy từ nhỏ đã là nhung lụa cho nên tính tình cao ngạo.
“Ba anh ông ấy rất cao ngạo, sẽ không giống như ba em mà chịu ngồi xuống nói năng tử tế.” - Đoàn Nam Phong chán nản nói.
Tinh Vân nghe xong liền nói: “Tính anh cũng rất cao ngạo.”
“Anh sao?” - Đoàn Nam Phong kinh ngạc chỉ vào ngực mình.
Tinh Vân mỉm cười nói: “Con trai chúng ta cũng vậy.”
Đoàn Nam Phong ngẫm nghĩ một lúc, im lặng không đáp. Tinh Vân lại nói thêm: “Chuyện về cổ phần của Đoàn Thị, anh quên là Hoàng Thiên của em nắm trong tay ba mươi lăm phần trăm hay sao? Không có chữ ký của chủ tịch tập đoàn như em thì cổ phiếu đó sẽ không bao giờ rơi vào tay người khác. Nếu như Hoàng Thiên là cổ đông lớn nhất của Đoàn Thị thì việc ủng hộ anh lên làm chủ tịch của Đoàn Thị cũng dễ như trở bàn tay.”
- ---
Hi các tình yêu. Chỉ còn 2000 likes nữa thôi thì sẽ có bão chương. Cố lên nào. Oh yeah! Cám ơn sự ủng hộ của các bạn nhiều lắm. Hạc Giấy muốn khóc quá à. Huhu...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.