Chương trước
Chương sau
Amy cụp mi mắt xuống, ngần ngại nói: “Em... và anh ấy...”
“Anh biết.” - Lập Thế Khang cắt lời cô rồi điềm đạm nói tiếp: “Anh biết giữa em và hắn đã nói rõ với nhau nhưng anh nghĩ dù là em chọn anh hay hắn thì mong ước trong lòng em cũng là có được cuộc sống bình thường mà không cần phải giết người nữa. Nếu trước đây em tin tưởng hắn có thể mang đến cho em cuộc sống bình thường thì nay em có thể tin anh cũng sẽ mang đến cho em một cuộc sống bình dị hay không?”
“Thế Khang, anh và anh ấy khác nhau. Anh là người đứng đầu Lập bang, công việc của anh không tránh khỏi nguy hiểm. Em không thể trơ mắt nhìn anh mỗi ngày lao ra đường chém giết còn mình thì chỉ có thể chờ đợi trong tiệm hoa được.” - Amy nhíu mày đáp lại.
Lập Thế Khang hôn lên trán cô, anh dịu dàng nói tiếp: “Amy, nếu phải để em quay lại giúp anh triệt hạ các băng nhóm khác thì anh thà buông tay chuyện của Lập bang. Anh không muốn chúng ta đi lại vết xe đổ của ba mẹ em và ba mẹ anh. Chém chém giết giết đến cuối cùng không ai được hạnh phúc.”
“Thế Khang...” - Amy gọi tên anh, cô nhìn sâu vào đôi mắt đen nhánh thăm thẳm của anh rồi khẽ cụp mắt xuống, không nói nên lời.
Lập Thế Khang mỉm cười nhẹ giọng nói: “Em không cần lo cho anh, bao nhiêu năm qua anh vẫn một mình chống đỡ nổi. Em chỉ cần như bây giờ, sống cuộc sống của Dorothy là được.”
Amy khẽ gật đầu. Hơn ai hết cô ý thức được nếu cô lại cầm súng thì người bị liên lụy sẽ là bà Dora và ông Nhất Phương. Cho nên, mặc dù rất tiếc nuối những khẩu súng và công sức tập luyện bấy lâu nhưng cô quyết định sẽ không quay lại trường bắn nữa. Cô đã tái sinh thì sẽ phải sống cuộc sống như ý mình.
Amy đang nghĩ đến đây thì bỗng nhiên ngất đi. Lập Thế Khang đi bên cạnh liền lập tức đưa tay ra đỡ cô. Anh vừa đỡ vừa vỗ lên má và gọi tên cô nhưng Amy không tỉnh lại. Gương mặt cô phút chốc hóa xanh khiến Lập Thế Khang vô cùng sợ hãi.
Anh nhanh tay bế thốc cô lên rồi nhanh chóng đưa cô đến bệnh viện gần đó.
Sau một lúc ngồi chờ thì tấm màn phòng khám cũng được kéo ra. Lập Thế Khang lo lắng đứng lên hỏi bác sĩ: “Bác sĩ, vợ tôi có sao không?”
Vị bác sĩ có tuổi mỉm cười nói: “Không sao, không vấn đề gì. Cô ấy đang mang thai nên nhất thời bị thiếu hụt chất sắt thôi. Cậu theo y tá đi lấy thuốc về cho cô ấy uống thì sẽ không sao nữa.”
“Mang thai sao?” - Lập Thế Khang kinh ngạc hỏi lại.
Vị bác sĩ gật đầu nói: “Phải đó. Cậu đưa cô ấy sang khoa sản siêu âm sẽ biết được kỹ hơn tình trạng của thai nhi. Bác sĩ bên đó sẽ xếp lịch hẹn khám thai định kỳ cho vợ cậu.”
Lập Thế Khang đứng lặng một lúc rồi cười trong niềm hạnh phúc vô bờ: “Amy đã có thai hay sao? Thật không thể tin được. Mới mấy lần đã có thai rồi. Đúng là kỳ tích.” - Lập Thế Khang tự nghĩ rồi tự cười lớn.
Vị bác sĩ nhìn anh cũng mỉm cười thật hiền rồi lắc đầu bỏ đi. Nhìn thấy bác sĩ quay đi, Lập Thế Khang liền nói vọng theo:
“Cám ơn bác sĩ.”
“Cám ơn bác sĩ.”
“Tôi được làm cha rồi.”
Nói xong, anh liền chạy thật nhanh vào bên trong phòng khám để gặp Amy. Lúc này cô cũng đã tỉnh nhưng mặt mày vẫn xanh mét. Vừa thấy Lập Thế Khang hớn hở chạy vào, Amy liền nheo mắt hỏi: “Em mệt quá, bác sĩ nói em bị bệnh gì?”
Lập Thế Khang ngồi xuống bên cạnh cô, yêu thương hôn lên khuôn trán căng bóng rồi thì thầm vào tai cô: “Chúng ta có con rồi.”
Amy nghe xong liền kinh ngạc nhìn anh hỏi lại: “Thật sao?”
Lập Thế Khang gật đầu đáp: “Bác sĩ nói với anh như vậy nhưng một tí nữa em cần qua khoa sản khám lại.”
Amy trước nay là đứa trẻ mồ côi, cô chưa từng nghĩ bản thân mình sẽ có lúc có được người thân cùng máu mủ.
Cô hạnh phúc nói với Lập Thế Khang: “Cuối cùng em cũng có được người thân cùng huyết thống rồi. Thế Khang, cám ơn anh.”
“Anh phải cám ơn em đã mang thiên thần nhỏ đến cho anh.” - Lập Thế Khang mỉm cười hạnh phúc hôn lên môi cô.
Trên đoạn đường về nhà, Amy cứ cầm tấm hình siêu âm mà bác sĩ sản khoa vừa chụp sau khi siêu âm cho cô. Cô nhìn trái, nhìn phải rồi lại tủm tỉm cười cười.
Lập Thế Khang ngồi bên ghế lái nhìn sang liền mỉm cười nói: “Em ngắm tấm hình siêu âm đó cũng gần chục phút rồi, đã tìm thấy huyền cơ chưa?”
Amy tủm tỉm cười rồi đưa tấm hình siêu âm đen thiu chỉ có duy nhất một dấu chấm trắng trắng bé xíu cho Lập Thế Khang xem.
“Thế Khang, anh nhìn kỹ chút đi, con mình có xinh không?”
Lập Thế Khang nghe xong liền phì cười đáp lại: “Em mang thai mới mười hai ngày, bác sĩ cẩn thận nên mới giúp em kiểm tra tình trạng của thai nhi. Vậy mà em xin được tấm hình trong hồ sơ bệnh án của bà ấy thì liền cười không khép miệng. Giờ còn hỏi anh xem con có xinh hay không? Hết nói nổi luôn.”
Amy nghe xong liền hất mặt nói: “Em thấy cái chấm tròn này rất là tròn, lại còn cân đối cho nên chắc chắn con em sẽ rất xinh xắn.”
“Ờ, hóa ra em nhìn kỹ như vậy là xem xem cái chấm tròn kia nó có tròn hay không hả?”
“Lập Thế Khang, anh nói con chúng ta là cái chấm tròn kia hay sao?”
“Em muốn anh nói thế nào?”
“Anh phải nói là cái chấm tròn của con mình nó có tròn hay không? Đó, như vậy nghe mới tình cảm.”
“ Ờ... ờ... được rồi. Thì cái chấm tròn của con mình.”
Hai người, anh một câu em một câu bàn luận về đề tài em bé và cái chấm tròn suốt quãng đường về nhà.
- --
Mấy anh trong truyện này xấu và ác với ai không biết mà đối với gái thì ngọt thấy cưng luôn hà. Các bạn có thấy vậy hông?
Nhiều khi các bạn nói tác giả viết truyện là sắp xếp cho họ nhưng thật ra không phải vậy đâu. Hạc Giấy đều để cho mỗi nhân vật của mình tự lên tiếng. Giống như Tinh Vân cũng vậy, ai cũng kêu cô ấy đi yêu Lâm Thiên Vũ nhưng chỉ có cô ấy biết bản thân mình yêu ai. Tình đầu thường khó quên, nhất là khi đã trải qua tình cảm ngọt ngào nóng bỏng với nhau thì đâu phải nói buông tay là buông tay. Với lại Đoàn Nam Phong cũng không chịu buông tay mà còn mang con đến năn nỉ thì phụ nữ nào bản lĩnh đến mức cương quyết từ bỏ. Cho nên nhiều bạn bình luận hỏi mình sao Tinh Vân tha thứ cho Nam Phong nhanh như vậy? Sau hai năm nhớ thương điên cuồng, thử yêu người khác cũng yêu không được thì không quay về với nhau cho nhanh thì muốn làm gì? Dù có khi giận dỗi ghen tuông và thiếu tự tin nhưng cuối cùng cũng muốn ở cạnh nhau đấy thôi.
Dù Hạc muốn Tinh Vân yêu Thiên Vũ lắm đó nhưng Tinh Vân không chịu yêu thì Hạc không ép được đâu. Hihi...
Giống như Amy cũng vậy, mình cũng muốn cô ấy yêu Lâm Cát Vũ bởi vì Lập Thế Khang quá xa vời với cô ấy. Nhưng người thực sự mà Amy yêu chỉ có LTK mà thôi. Giữ khoảng cách với LTK, cố kiềm nén bản thân để không nghĩ về người đó thì càng chứng tỏ sự quan tâm của Amy đối với người đó rất lớn.
Các bạn có từng rơi vào tình trạng yêu một người nhưng biết không thể nào đến được thì luôn giữ cho bản thân xa cách với họ, thậm chí tránh né để cả hai không khó xử và không khiến bản thân mình đau khổ hay không? Đó chính là cách mà Amy đối với LTK trước lúc tai nạn xảy ra đó. Chọn cách dối lòng dối người và từ bỏ cũng chính là một biểu hiện của tình cảm có trách nhiệm và biết hy sinh đó.
Mình hy vọng mỗi một cặp đôi trong truyện sẽ là một mảng màu để tạo nên một bức tranh đẹp cho cả bộ truyện. Có thể họ sẽ không có hoàn cảnh giống y chang với cuộc sống thực của chúng ta nhưng cách họ yêu thì sẽ cho chúng ta nhiều trải nghiệm thú vị, phải không nè?
Hạc Giấy mong rằng qua bộ truyện này, những bạn chưa yêu sẽ có cái nhìn chính chắn hơn về tình yêu. Những bạn yêu rồi thì sẽ trân trọng hạnh phúc mà mình đang có.
Mời các bạn tiếp tục dõi theo diễn biến của những câu chuyện trong bộ truyện này nhé. Chỉ còn khoảng vài trăm chương nữa thôi thì chúng ta phải tạm xa nhau rồi. Mong các bạn sẽ ủng hộ Hạc đến cùng để chúng ta về đích thật nhanh nha. <3
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.