Chương trước
Chương sau
Nói xong, Đoàn Nam Phương cười lớn. Cô giở thêm vài trang sách nữa, mơ mơ màng màng nhìn vào một tư thế trong sách rồi bắt chước làm theo.
Bức hình là cảnh người nữ ngồi trên sàn, hai chân co lại, hai mắt mơ màng, một ngón tay đặt lên môi.
Đầu óc Lâm Cát Vũ ong ong, hai mắt như bị hút vào hình ảnh người con gái trước mặt. Dáng ngồi của Nam Phương y chang với người mẫu trong hình nhưng bức hình từ quyển sách không mang đến cảm xúc mạnh mẽ cho anh như khi nhìn Nam Phương gương mặt ửng hồng bày ra tư thế gợi cảm.
Lâm Cát Vũ hít sâu một hơi, cố kiềm nén bản thân nhưng lúc này Đoàn Nam Phương lại giở sang một trang khác và tạo ra một dáng điệu mới. Tư thế này còn gợi cảm và khiêu khích hơn tư thế ban đầu. Toàn bộ đường cong của cô đều được phô ra đẹp đến mị người.
Lâm Cát Vũ lần nữa cố vượt qua ải. Anh đã hứa sẽ không đụng vào cô trong giai đoạn này và càng không muốn nhân lúc Nam Phương say mà lợi dụng chiếm đoạt.
“Chuyện này phải có sự tự nguyện từ hai phía, không phải sao?” - Lâm Cát Vũ lúc này đã nghĩ như vậy.
Anh dứt khoát giật lấy cuốn sách của Nam Phương cất đi. Khi anh khiễng chân để nhét cuốn sách lên cao thì ở phía dưới lại bị Đoàn Nam Phương khiêu khích. Cô đưa tay phát họa hình dáng vật nhô ra mạnh mẽ của anh rồi giương đôi mắt ngây ngô xen lẫn tò mò nhìn anh.
Bàn tay của cô như có ma lực. Chạm vào đến đâu nơi đó liền nổi lửa. Đến mức này thì Lâm Cát Vũ không kiềm chế được nữa. Anh nghiến răng ken két nói ra một câu đổ lỗi ấu trĩ: “Do em khiêu khích anh đấy nhé. Anh đã cố gắng lắm rồi nhưng em cứ đến trêu chọc thì anh đành chiều ý em.”
Nói rồi, Lâm Cát Vũ liền ngồi xuống và đẩy Đoàn Nam Phương ngã ra tấm thảm lông cáo mềm mại trắng muốt trên sàn. Chiếc váy ngủ bằng tơ sống mỏng manh thấm ướt rượu bị đẩy lên cao, lộ ra những cánh hoa thêu tay tỉ mỉ che đậy phần kín đáo của cô.
Lâm Cát Vũ nhoẻn miệng cười nghĩ thầm: “Hóa ra quần áo của phụ nữ tinh tế đến mức chỉ cần một sợi dây phía sau. Làm mình cứ ngỡ cô ấy mặc thiếu.”
Ý nghĩ này khiến anh thích thú khám phá nhiều hơn về những nơi bí mật của cô. Đoàn Nam Phương bị rượu mạnh đánh úp đại não cho nên mơ màng khuyến khích anh bằng những tiếng ư a.
Tấm thảm lông cáo trắng muốt kia phút chốc đã có ký ấn của lần đầu tiên. Lâm Cát Vũ không kiềm chế được mình cho nên rất nhanh đã xong. Anh đưa mắt nhìn vài vệt đỏ nổi bật trên tấm thảm lông cáo thì tự nhiên trong lòng có cảm giác thành tựu. Bởi đây không phải chỉ là lần đầu của Nam Phương mà còn là lần đầu của anh.
Amy là mối tình đầu của anh nhưng anh chưa từng nghĩ hoặc chưa kịp nghĩ đến chuyện này. Còn đối với Nam Phương, anh lại không thể kiềm chế chuyện này. Hai lần tiếp xúc riêng là hai lần anh có suy nghĩ lệch lạc.
“Xin lỗi em, Nam Phương! Đúng ra anh nên chờ qua tuần chay của mẹ em. Anh không nên vội vàng như vậy.” - Anh cúi xuống, thỏ thẻ vào tai cô.
Nam Phương không nghe hoặc nghe không hiểu, chỉ cười cười nhìn anh rồi hạ hai cánh mi xuống. Lâm Cát Vũ đưa tay lần nữa chạm vào hai quả ngọt phía trước của cô, cách một lớp vải nhưng cảm giác mềm mại đàn hồi vẫn rất thích tay khiến anh lưu luyến đến mức lần nữa muốn cô ngay lập tức.
Lâm Cát Vũ vô cùng kinh ngạc về bản thân mình. Trước nay anh luôn cho rằng định lực của mình rất tốt. Anh không phải người háo sắc lại được rèn luyện trong môi trường cảnh sát cho nên anh chưa từng biết bản thân mình lại có loại dục vọng này.
Tuy nhiên anh vẫn chưa dám manh động làm thêm lần nữa. Anh chỉ nhẹ nhàng cởi tấm áo ướt rượu của cô ra rồi đắp tạm áo sơ mi của mình lên người cô. Đoàn Nam Phương nhắm mắt ngủ một chút lại thức dậy. Mùi hương đàn ông từ áo anh bay vào cánh mũi, còn có cả mùi vị của ân ái lan tràn khắp căn phòng nhỏ. Cô thấy anh chăm chú nhìn cô, cô lại mỉm cười đưa tay kéo anh sát lại gần mình. Mùi rượu và mùi hương cơ thể phụ nữ quyện vào nhau đánh mạnh vào khướu giác của anh. Một lần nữa anh không kiềm được, đưa tay bế bổng Nam Phương quay lại giường.
Trên chiếc giường quen thuộc của mình, Đoàn Nam Phương ngủ ngon hơn. Cô cọ cọ đầu vào gối rồi thiếp đi lúc nào không biết, mặc tình cho Lâm Cát Vũ khám phá cơ thể mình.
Cả đêm dài, Lâm Cát Vũ không biết bao nhiêu lần chiếm lấy cô, dù cả ngày mệt mỏi và muốn đi ngủ nhưng anh không sao ngừng được. Bàn tay đeo chiếc nhẫn kim cương của Nam Phương sáng lên trong đêm tối đủ để anh biết bản thân mình được phép làm chuyện này với cô. Anh đan những ngón tay của mình vào tay cô, khẽ hôn bàn tay nhỏ nhắn rồi nói thầm vào tai Nam Phương: “Chúng ta chính thức là vợ chồng từ hôm nay nhé. Sáng mai thức dậy chắc em sẽ không trách anh đâu.”
Nói xong, Lâm Cát Vũ đắc ý thúc lưng thật mạnh vào hai cánh hoa phân tách của cô. Một lần lại một lần cho đến khi trời gần sáng mới gục lên thân thể mĩ miều ngủ say.
....
Hi các tình yêu!
Sự nhiệt tình của các ban làm mình cảm kích vô cùng. Không uổng công bao đêm thức khuya dậy sớm viết và viết phục vụ các bạn.
Gì mà mình thấy còn tới 2000 likes nữa mới đủ 100.000 likes. Vậy mà mới 1 tiếng vô coi đã lên 5000 likes. Ù ôi, giật mình.
Hihi... cám ơn các bạn nhiều lắm nè. Hỏi thiệt nha, các bạn thích bộ truyện này lắm hả?
Ok, ok... Vì sự hóng đợi vô bờ bến cho nên bão sẽ đến vào cuối tuần này nha bà con. Ngày thường mình đi làm cho nên chỉ giật gió nhẹ được thôi. Mời các tình yêu tiếp tục bấm 150 likes nè.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.