Chương trước
Chương sau
Cả đoạn đường về nhà của Lập Thế Khang, Dorothy lộ ra vẻ lo lắng trên mặt. Chốc chốc cô lại liếc mắt nhìn anh rồi e dè quay đi. Lập Thế Khang vẫn làm mặt lạnh cho đến khi chiếc xe vào cổng nhà họ Lập.
Dorrothy bước xuống xe, cô đưa mắt nhìn quanh căn biệt thự rộng lớn được xây theo lối cổ từ cả trăm năm trước. Cảm giác thân quen bất chợt dâng lên trong long cô. Ánh mắt thẩn thờ nhìn quanh, có thứ gì rất hư mà rất thực đang xảy ra trong lòng cô.
Lập Thế Khang thấy Dorothy đứng ngẩng ngơ thì liền đưa tay kéo cô vào nhà, phân tán sự chú ý của cô về khung cảnh xung quanh. Dorothy bước theo anh, miệng không quên khen: “Nhà anh thực sự rất rộng và đẹp.”
Lập Thế Khang bỏ ngoài tai tất cả những lời đó, anh vội vã kéo cô vào phòng ngủ của mình. Dorothy hơi ngẩng người ra, ngại ngùng hỏi: “Thế Khang, sao anh lại đưa em vào phòng ngủ.”
“Để trừng phạt em.” - Người đan ông trước mặt cô nheo mắt đáp gọn.
Dorothy ngẩng người hỏi lại: “Rốt cục em đã làm sai chuyện gì?”
“Khiến tôi ghen.” - Lập Thế Khang lạnh giọng đáp lại.
Dorothy nghe xong liên cảm thấy sống lưng ớn lạnh. Lúc anh không cười, thật sự nhìn không khác đại ma đầu. Chả trách lúc đầu cô toàn gọi anh là ác ma.
Nhớ đến ấn tượng ban đầu, Dorothy liền đưa tay lên xoa mặt, run rẩy hỏi: “Anh sẽ không đánh em chứ?”
Câu hỏi vừa dứt cũng là lúc sợi dây nịt trên thắt lưng của Lập Thế Khang được rút ra. Dorothy sợ hãi co rúm người ngồi bệt xuống sàn, khóc lóc: “Đừng mà, em sợ đau lắm. Da em chĩ vừa được tái tạo lại thôi, nó con chưa đủ khỏe đâu. Đừng đánh em mà.”
Lập Thế Khang vứt thắt lưng xuống đất, đưa tay cởi nút quần tây, anh mặc kệ Dorothy kêu khóc kiểu gì thì anh cũng không nhượng bộ. Chuyện này anh đã muốn từ lâu nhưng vì Dorothy quá nhút nhát cho nên anh vẫn luôn nén nhịn và kiên nhẫn đợi đến khi kết hôn. Không ngờ cô ta lại dám trong lúc anh bị thương mà thân mật đi chung ô, à không, là đi chung áo với người đàn ông khác. Bức ảnh đó anh càng nhìn càng tức, càng nghĩ càng giận. Cho nên, bao nhiêu nóng nảy của anh liền dồn về một chỗ và quyết lòng trút giận.
Khi chiếc quần tây rơi xuống chân Lập Thế Khang thì cũng là lúc nó rơi vào tầm mắt của Dorothy đang ngồi khóc dưới sàn. Lúc nhìn thấy cảnh này, cô không còn khóc nữa, tầm mắt dần di chuyển theo vị trí chiếc quần nâng lên cao rồi lại cao hơn cho đến khi ánh mắt chạm phải nơi nhô ra rất to của anh thì cô liền quay đi, sợ hãi kêu lên một tiếng kinh người.
Mia lúc này đứng gác bên ngoài cũng liên tục gõ cửa hỏi xem chuyện gì. Khônôg thấy bên trong có tiếng động, cô liền liều mạng đẩy cửa xông vào. Cảnh tượng mà cô nhìn thấy là áo khoác âu phục, quần tây, thắt lưng của anh rơi dưới sàn. Tất cả những thứ này dẫn lối cho tầm mắt của côô hướng đến chiếc giường lớn sang trọng trong phòng. Mia nhìn thấy cảnh không muốn nhìn nhất thì tự giác quay đi. Lập Thế Khang liếc nhìn cô rất nhanh rồi hạ lệnh: “Ra ngoài canh cửa, không cho phép ai vào làm phiền tôi.”
Dorothy nằm dưới thân anh, ngoan ngoãn như con mèo nhỏ, lí nhí nói: “Bị nhìn thấy rồi, ngượng quá đi.”
“Do em kêu to quá!” - Lập Thế Khang bĩu môi rách yêu cô.
Dorothy còn ráng cãi lại: “Do anh to... à không... mà thôi...”
Lập Thế Khang nhìn bộ dạng lúng túng của Amy thì không nhịn được cười. Đúng là lần đầu tiên mà để cho cô hoảng hốt cũng không phải là việc hay ho gì nhưng biết làm sao đây, anh thật sự tức giận mà.
“Cười cái gì? Em còn tưởng anh muốn đánh em như hồi trước.” - Dorothy càm ràm để xua đi tình huống ngượng nghịu này nhưng Lập Thế Khang thì không hề có chút pâhn tâm nào.
Anh trực tiếp đi vào vấn đề: “Yêu em như vậy, sao nỡ đánh em. Đàn ông khi yêu sẽ có rất nhiều cách để trừng phạt em.”
“Phạt em sao?” - Dorothy chu mỏ hỏi lại.
“Phải.” - Lập Thế Khang dứt khoát đáp.
“Em đã làm gì sai?” - Dorothy lại hỏi.
Lập Thế Khang hôn lên cái miệng nhỏ của cô một cái rồi hỏi lại cô: “Có phải tuần trước em đi gặp Lâm Cát Vũ không?”
Dorothy không ngờ giai đoạn Lập Thế Khang đi công tác mà anh vẫn biết rõ mọi chuyện ở nhà của cô. Cô tròn mặt kinh ngạc rồi khẽ gật đầu nói: “Anh ấy có việc đến Los Angeles cho nên tìm em uống ly café.”
Lập Thế Khang nheo đôi mắt hẹp dài tỏ vẻ nghi ngờ. Dorothy thấy vậy liền phân bua: “Em và anh ấy không có chuyện gì hết. Chỉ là bạn bè bình thường. Anh đừng nghĩ lung tung.”
“Anh không tin.” - Lập Thế Khang bắt đầu giở trò.
“Làm sao anh mới tin?” - Con mồi ngây ngô lo con sói giận mình.
“Thử mới biết.” - Con sói lai cáo nhướng mày ra điều kiện.
Con nai con ngơ ngác lại hỏi câu ngu ngốc: “Thử cái gì?”
Thật đúng ý con sói lai cáo! Con sói lai cáo liền cười cười nói vao tai con nai con rằng: “Thử em.”
Con nai con vẫn lơ ngơ hỏi lại cho chắc: “Thử em bằng cách nào? Em không thể moi tim cho anh xem được đâu.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.