Chương trước
Chương sau
Kể từ sau vụ tai nạn trong bữa tiệc sinh nhật của mẹ mình, Tinh Nhật cũng được ba cho ở nhà một thời gian, không cần quay lại trường Greenland nữa. Mục đích của Đoàn Nam Phong chính là để cho Tinh Vân được vui vẻ khi ở gần con trai để nguôi nguây những chuyện buồn trước đây. Lúc này bé An Khê cũng được một tháng tuổi, cô bé có vẻ cứng cáp hơn nên thường xuyên được ba mẹ đưa sang Nebula chơi cùng anh Tinh Nhật. Dù thường gặp mặt Tinh Nhật nhưng cô bé vẫn nhìn cậu không thuận mắt. Cứ mỗi lần Tinh Nhật đứng gần mình thì cô bé liền kêu gào tức tưởi. Những lúc như vậy, Tinh Nhật chỉ đứng như trời trồng và tròn xoe mắt nhìn An Khê. Càng lớn mắt An Khê càng to, cô bé tròn mắt nhìn cậu lom lom rồi ngoe nguẩy quay đi y như một con mèo kiêu căng. Tuy vậy nhưng Tinh Nhật không có ghét cô mà ngược lại càng thích hôn em bé nhiều hơn. Càng ngày càng nhiều, hôn liên tục suốt mấy năm cho đến khi An Khê biết nói và biết đánh người thì Tinh Nhật mới kết thúc chuyện hít hà cơ thể thơm mùi sữa của cô bé.
Tuy nhiên, đó là chuyện của sau này, còn hiện tại thì Tinh Nhật vẫn lén lút hôn An Khê vào những lúc cô bé đang ngủ trong khi mẹ của An Khê thì cùng mẹ của cậu nói chuyện thao thao bất tuyệt dưới nhà.
“Nghe Ưng Túc nói, nữ vương đã mang thai phải không?” - Bảo Vy vừa ngồi ăn trái cây trong vườn vừa hỏi Tinh Vân.
Thời tiết giữa tháng tám có phần mát mẻ hơn, có lẽ đã sắp sang thu. Tinh Vân đưa mắt nhìn những đóa hồng Juliet trong vườn nhà mình, vừa gật đầu đá lời của Bảo Vy: “Mấy hôm trước khi vừa xuất viện, bọn mình có kết nối với Lâm Thiên Vũ qua hệ thống tín hiệu trước đây. Anh Phong muốn Thiên Vũ quay về để mở cái két sắt gì đó của Băng Thanh nhưng Lâm Thiên Vũ nói nữ vương sắp sinh em bé cho nên không tiện rời khỏi vào lúc này.”
Bảo Vy nghe xong liền hỏi lại: “Vậy Thiên Vũ có nói về dự định quay về Mĩ sống hay không?”
Tinh Vân nhúng vai đáp: “Không có gì là chắc chắn. Dù sao hiện tại mọi người cũng nghĩ Lâm Thiên Vũ đã chết. Còn cuộc sống của Thiên Vũ và nữ vương ở Peru vẫn rất tốt. Bản thân anh ấy cũng không dám liều lĩnh mà đề cập chuyện này với nữ vương.”
Bảo Vy nghe đến đây cũng tiếp lời: “Suy nghĩ của nữ vương rất khác chúng ta. Nếu mình là Lâm Thiên Vũ thì mình cũng không dám liều lĩnh bởi vì không biết nữ vương sẽ phản ứng tiêu cực đến mức nào.”
Tinh Vân uống ngụm nước lọc, gương mặt thư thái bình đạm, khẽ nói: “Hy vọng sau vài năm nữa, nữ vương sẽ tiếp thu được phần nào tư tưởng tự do bay lượn của Lâm Thiên Vũ.”
Bảo Vy mỉm cười, nhìn lên bầu trời cao xa vời vợi kia, cảm thán: “Ngẫm nghĩ lại, mình thấy bản thân cũng rất may mắn, nhờ vào được tiếp thu tư tưởng của nền giáo dục hiện đại mà mình có suy nghĩ độc lập và hành động tự do. Nếu bắt mình phải gánh trên vai nhiều trách nhiệm như nữ vương, chưa chắc mình đã sống nổi.”
Tinh Vân mỉm cười gật đầu giải thích: “Bộ tộc của nữ vương sống quá cô lập cho nên không biết được trong năm trăm năm qua Thế Giới này đã thay đổi như thế nào. Từ suy nghĩ đến hành động của họ hoàn toàn khác xa chúng ta. Chỉ mong, Lâm Thiên Vũ với sự trải đời của mình có thể khuyên nhủ được nữ vương bước ra thế giới mới.”
Nghe đến đây, Bảo Vy lại hỏi tiếp: “Vậy chuyện của Băng Thanh, cậu thực sự không để tâm sao?”
Tinh Vân nghĩ ngợi một lúc rồi mỉm cười đáp: “Cô ấy và Uyển Linh đều là quá khứ của chồng mình. Họ gặp anh ấy trước mình cũng yêu anh ấy trước mình. Nếu hai người họ có thể ở bên nhau thì đã không đến lượt của mình. Nếu hiện tại chồng mình có người phụ nữ khác thì mình mới cần để tâm. Còn quá khứ hãy để cho nó qua đi. Nhất là lúc này Băng Thanh đã không còn. Chuyện duy nhất mình quan tâm về cô ấy chính là mối quan hệ của cô ấy với Minh Hàn.”
“Minh Hàn sao?” - Bảo Vy nhíu mày hỏi lại.
Tinh Vân khẽ gật đầu kể: “Minh Hàn chính là tên thật của vị bác sĩ tâm lý đã chữa trị cho mình vào ba năm trước. Anh ta cũng là người tổ chức khủng bố trong tiệc sinh nhật của mình khiến mình mất đi đứa bé trong bụng.”
Gương mặt Bảo Vy lộ vẻ quan tâm, cô nghiêng đầu chú tâm nghe từng lời Tinh Vân nói: “Mình đã hỏi anh Khiêm về chuyện của Minh Hàn. Năm đó ba mẹ của anh ta đưa cả nhà đến Chicago tìm ông ngoại mình trả thù. Sự việc không thành, ba mẹ của Minh Hàn bị anh Khiêm cho người giết chết, chỉ còn lại hai anh em Minh Hàn trốn được. Sau đó dù đã nỗ lực tìm kiếm nhưng gia đình mình vẫn không lần ra được manh mối của anh ta và em gái. Mình nghi ngờ em gái của Minh Hàn chính là Băng Thanh. Bởi vì lúc bị nhốt ở đồi chong chóng, Minh Hàn từng đến tìm mình và đề cập về chuyện của Băng Thanh. Lúc đó mình đã nghi ngờ anh ta và Băng Thanh có quan hệ huyết thống. Còn bây giờ thì chuyện này càng rõ ràng hơn.”
Bảo Vy sau khi nghe Tinh vân kể câu chuyện về Minh Hàn thì thở dài hỏi lại: “Khi nào tòa sẽ xét xử vụ này?”
- --
Đủ 150 likes cho 2 chương và 15 bình luận thì có chương mới cả nhà nhé. Xin chào và hẹn gặp lại.:-)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.