Chương trước
Chương sau
Cũng chính vào lúc này Dorothy đã bị lạc tay lái khi nghe anh gọi tên một cô gái khác. Cô buông thỏng bàn tay đang cầm vô lăng của mình để mặc cho chiếc xe lao về phía trước với tốc độ rất nhanh. Lập Thế Khang nhìn thấy cảnh này thì ngay lập tức lao qua giữ lấy vô lăng để điều khiển chiếc xe. Hai bên tai anh lúc này chỉ nghe tiếng gió rít và có lẽ là cả tiếng trái tim Dorothy đang vụn vỡ. Dorothy bỏ chân ra khỏi chân ga, cô không biết vì sao bản thân mình lại biết lái xe, cũng không biết vì sao khi nhìn thấy những họng súng hướng về phía mình cô cũng không sợ hãi. Toàn thân cô lúc này như một đống bùn nhão, không có chút sức lực để gắng gượng, càng không thể nghĩ được bất kỳ điều gì.
Đầu óc rối tinh; tâm trí hỗn loạn; con tim vụn vỡ, mọi thứ cứ thế cùng lúc ập đến với cô khiến cô không còn ý thức được nguy hiểm cũng như không còn chút khả năng sinh tồn nào trong lúc này.
Cứ như vậy, từng tế bào thần kinh của cô bị vây lấy khiến Dorothy không chịu nổi áp lực quá lớn mà ngất lịm đi.
Nhờ Dorothy bỏ chân khỏi chân ga mà chiếc xe dần giảm tốc độ. Lập Thế Khang vẫn cố gắng hết sức điều khiển bánh lăng cho chiếc xe đừng đâm vào hàng rào chắn hay va phải những chiếc xe đi cùng. Khi anh dần làm chủ được chiếc xe thì xe cảnh sát đã ò í e phía sau. Cũng chính lúc này, anh mới phát hiện, Dorothy đã ngất đi tự lúc nào.
Lập Thế Khang vẫn ngồi ở ghế phụ và ở trong tư thế chồm người sang ghế lái giúp Dorothy điều khiển chiếc xe. Tư thế này khiến cho toàn thân anh tê cứng và máu ở cánh tay không ngừng chảy khắp chiếc váy màu xanh chifon mà Dorothy đang mặc. Cảnh tượng nhìn qua giống như là Dorothy đang bị thương đến ngất đi nhưng thật ra thì người đang chống chọi cơn đau chính là Lập Thế Khang.
“Dorothy!”
“Dorothy!”
“Mau tỉnh lại!”
Lập Thế Khang vừa gọi vừa đưa tay vỗ vào má của cô. Anh đưa tay sờ khắp người cô để kiểm tra xem cô có bị thương chỗ nào hay không. Anh lo lắng đến mức cảm giác đau ở tay cũng không còn quan trọng so với việc nếu Amy của anh bị thương ở đâu.
Sau khi xác nhận kỹ càng vết máu trên người Dorothy là của mình, Lập Thế Khang mới thở phào nhẹ nhõm. Anh rút điện thoại ra và bắt đầu gọi cho luật sư của mình. Cuộc điện thoại thứ hai là gọi cho quản gia nhà anh buộc ông ta điều tra ra vụ này.
...
Lúc xe cảnh sát đến nơi cũng là lúc bọn họ nhìn thấy Lập Thế Khang đang từ bên ghế lái bế cô gái từ trong xe ra bên ngoài. Người đàn ông có sắc mặt lạnh lùng, cánh tay vẫn đang rỏ máu, nghiêm giọng quát lớn: “Gọi cấp cứu!”
Mặc kệ cho cảnh sát kiểm tra xe hay lập biên bản, Lập Thế Khang chỉ quan tâm đến cô gái trên tay mình. Thời gian chờ xe cấp cứu bao lâu là thời gian anh bế cô trên tay bấy lâu. Cũng may, xe cấp cứu đến rất nhanh cho nên cả anh và Amy đều được đưa vào bệnh viện ngay sau đó.
Sau khi làm phẫu thuật lấy đầu đạn ra, sức khỏe Lập Thế Khang vẫn còn yếu nhưng anh đã phải cho cảnh sát lời khai của anh. Khác với các hành xử trước nay không muốn dính vào cảnh sát, lần này Lập Thế Khang đích thân ra chỉ chứng bọn sát thủ sắp đặt kế hoạch mưu sát anh và bạn gái tại nơi công cộng.
Luật sư đại diện pháp luật cho anh cũng đứng bên cạnh Lập Thế Khang trong lúc cảnh sát lấy lời khai, mục đích là để chặn lại những câu hỏi quá sâu của cảnh sát.
Bất kể câu hỏi nào liên quan đến súng ống thì luật sư đều thay Lập Thế Khang trình ra giấy phép sử dụng súng để tự vệ của anh khiến cho cảnh sát không thể làm khó mà tạm giam anh được. Sau một lúc cho lời khai thì cảnh sát và luật sư cũng rời đi. Người quản gia trung niên của nhà họ Lập lúc này mới dám bước vào.
Ông ân cần thăm hỏi: “Thưa cậu chủ, vết thương của cậu thế nào rồi?”
Lập Thế Khang chớp đôi mắt hẹp dài nhìn xuống vết thương trên bắp tay trái, nhẹ giọng nói: “Không sao đâu, cánh tay này vẫn chưa bị phế.”
Người quản gia thở dài nói tiếp: “Cũng may lần này thoát hiểm. Thuộc hạ đã tra ra được kẻ đứng sau vụ này.”
Lập Thế Khang vốn là người rất thông minh, mặc dù anh giao cho quản gia điều tra rõ chuyện này nhưng bản thân anh vốn cũng đoán ra được kẻ nào dám giở trò với anh.
“Ngoại trừ chú ra thì hãy đổi hết người giúp việc trong nhà cho tôi.” - Không đợi quản gia nói ra tên kẻ hãm hại mình thì anh đã lạnh lùng ra lệnh.
Quản gia nhận lệnh rồi gật đầu đáp: “Thuộc hạ sẽ đi làm ngay.”
“Dorothy thế nào rồi?” - Lập Thế Khang nhẹ giọng hỏi.
“Thưa cậu, cô ấy vẫn chưa tỉnh lại.” - Người quản gia chậm rãi nói.
Lập Thế Khang nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Đưa tôi đến thăm cô ấy.”
Đoạn, anh lại nhíu mày nói thêm: “Sắp xếp cho tôi gặp bà Dora.”
Quản gia nghe xong liền gật đầu nói: “Tôi hiểu thưa cậu chủ.”
- --
Cám ơn các bạn đã hóng đợi chương mới nè. Mong các bạn nhiệt tình bấm like và gửi bình luận nhé. Chúc các bạn ngủ ngon và có tuần mới vui vẻ nha.
Đừng quên tìm Hạc Giấy tại Page Facebook: những câu chuyện của Hạc Giấy nhé.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.