Đôi tay của Lập Thế Khang vẫn đang ôm ấp cô. Những ngón tay khẽ ve vuốt làn da mềm mại của cô, chậm rãi đáp: “Chỉ cần em không sao là được.”
Dorothy cắn môi, ngẩng mặt lên nhìn anh, khó chịu hỏi lại: “Chị Tinh Vân là người tốt mà gặp nạn như vậy, anh không thấy tội cho chị ấy sao?”
Lập Thế Khang nhìn vào đôi mắt màu xám đẹp đẽ của Dorothy hồi lâu rồi điềm nhiên đáp: “Chuyện của cô ta có Đoàn Nam Phong lo. Anh chỉ lo cho em thôi.”
Dorothy bĩu môi trách: “Thật ích kỷ!”
Lập Thế Khang nhìn vẻ mặt trách mắng của cô thì cười cười rồi nhẹ nhàng hỏi sang chuyện khác: “Hôm nay em không đeo kính sát tròng sao?”
Dorothy nghe Lập Thế Khang hỏi chuyện kính sát tròng thì theo phản xạ đưa tay lên sờ mắt rồi nhẹ nhàng kể lại: “Hôm nay em có đeo kính sát tròng nhưng khi nghe thấy tiếng súng thì không hiểu sao đầu em rất đau cho nên em không nhanh nhạy tìm được nơi lánh đạn. Lúc đó anh Cát Vũ đã kéo em xuống gầm bàn. Có lẽ do kéo mạnh nên kính sát tròng của em vị văng ra. Em chỉ tìm được một chiếc nằm trong chiếc mặt nạ. Còn một chiếc nữa chắc là rơi đâu rồi.”
Lập Thế Khang nghe qua, gương mặt vẫn lạnh lùng, nhàn nhạt hỏi lại: “Hai người cùng nhau trốn dưới gầm bàn sao?”
Dorothy nghe giọng Lập Thế Khang thay đổi nhưng cô không biết anh vì sao lại hỏ ̉i như vậy. Cho nên cô vẫn thành thật trả lời: “Phải đó. Lúc nghe thấy tiếng súng, không hiểu sao trong đầu em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em/1792499/chuong-172-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.