Chương trước
Chương sau
Sau một tuần bị cho vào lãnh cung ăn bơ nhạt, cuối cùng Lập Thế Khang cũng chịu ló mặt đến tìm Dorothy. Đối với cô gái hai mươi mốt tuổi mà nói thì quen bạn trai kiểu này không khác bị ngược đãi tinh thần là bao. Cả một tuần dài đăng đẳng cũng chỉ là những lúc nửa đêm nhìn thấy mặt nhau và nhắn vài cái tin thăm hỏi rồi lại ngủ quên đến sáng.
Dorothy đương nhiên không cảm thấy vui vẻ gì nhưng khi nhìn gương mặt gầy đi trông thấy của Lập Thế Khang thì cô cũng không nhỏ mọn mà nỡ giận anh. Lúc Lập Thế Khang bước vào cửa hàng hoa là lúc mà Dorothy và Lưu Uyển Linh đang dúi mắt vào điện thoại bàn về mấy cái túi mẫu mới của Gucci va Louis Vuitton.
Khác với Tinh Vân, Lưu Uyển Linh rất sành về hàng hiệu. Từ nhỏ đến lớn cô đều được ba mẹ cung phụng đồ tốt từ đầu đến chân. Bây giờ hoàn cảnh thay đổi, không còn nhiều tiền để rủng rỉnh hàng hiệu nữa cho nên Lưu Uyển Linh chỉ đành nhập hội với Dorothy bàn bạc và ngó nghiêng những sản phẩm đắc tiền này qua màn hình điện thoại.
Hai cô gái đang cao hứng bàn về mấy chiếc túi thì Lập Thế Khang từ lúc nào đã xuất hiện trước mặt cô. Gương mặt anh vẫn lạnh lùng như cũ nhìn Dorothy rồi liếc mắt qua Lưu Uyển Linh. Hai cô gái nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của anh thì tự nhiên chột dạ và lúi húi tắt điện thoại dấu đi.
Mãi đến hơn một phút, Dorothy mới qua cơn bất ngờ mà cất lời hỏi anh: “Thế Khang, sao anh lại đến?”
“Em không thích gặp anh sao?” - Lập Thế Khang lạnh giọng hỏi lại.
Dorothy liền xua tay lắc đầu ấp úng nói: “Không phải, tại vì... tại vì bình thường anh không có đến.”
Lập Thế Khang đưa tay lên trước mặt nhìn đồng hồ rồi nhướng mày một cái, chậm rãi nói: “Hôm nay anh nghỉ buổi chiều, muốn đến đưa em đi chơi.”
Dorothy tròn mắt hỏi anh: “Bây giờ sao?”
“Phải.” - Lập Thế Khang đáp gọn.
Dorothy nhìn lại bộ váy bình thường trên người mình xong lại đưa tay gải gải cổ, e ngại nói: “Sao anh không hẹn trước để em trang điểm và mặt quần áo đẹp. Em chưa có chuẩn bị gì hết.”
“Không cần chuẩn bị. Em như vậy là được rồi.” - Lập Thế Khang nhìn Dorothy một lượt rồi đáp gọn.
Dorothy lại chần chừ đôi chút rồi lẩm bẩm trong miệng: “Như thế này là được rồi sao? Cơ mà được rồi là có ý gì nhỉ?”
Lập Thế Khang nghe được hết những lời lẩm bẩm của cô, anh chưa bao giờ biết đến chuyện muốn hẹn ai còn phải hẹn trước. Thì ra phụ nữ phiền toái đến như vậy. Anh không kiên nhẫn, qua loa giải thích ngắn gọn với cô: “Anh rất bận, chiều nay cố lắm mới nghỉ sớm được. Cho nên không dám hẹn em trước.”
Vừa nói xong câu này, Lập Thế Khang cũng hơi bất ngờ về mình, thì ra giải thích với ai điều gì đó thật là ngượng nghịu biết bao.
Dorothy nghe xong cũng chỉ gật đầu “ờ” một tiếng chứ không hiểu hết được công việc và áp lực của anh. Lưu Uyển Linh lúc này đứng gần hai người họ cũng tế nhị lấy chiếc giỏ xách dúi vào tay Dorothy va đẩy cô về phía của Lập Thế Khang. Lúc hai người sánh vai nhau bước ra cửa thì mẹ của Dorothy vừa quay về cửa hàng.
Bà nhẹ giọng hỏi: “Hai đứa đi chơi sao?”
Dorothy liền gật đầu nói: “Mẹ cho con ra ngoài một lúc.”
Lập Thế Khang cũng lễ phép thưa: “Dì cho Dorothy đi cùng cháu một lúc.”
Bà Dora mỉm cười căn dặn: “Đi chơi nhớ về sớm đó. Còn nữa, nhớ đi đứng cho cẩn thận.”
Lập Thế Khang và Dorothy gật đầu rồi cùng nhau bước ra bên ngoài trong sự đồng ý của người lớn. Bà Dora nhìn qua một cái liền biết hai người họ đang thực sự quen nhau chứ không phải ăn nói mơ hồ như lần đầu Lập Thế Khang đến đây.
Khác với mọi lần là cả đoàn xe đi “diễu võ giương oai” khắp phố, lần này Lập Thế Khang tự mình lái xe đến đón Dorothy. Cô gái vẫn lơ mơ chưa biết chuyện gì xảy ra thì đã thấy anh mở cửa xe cho cô bước vào. Khác với lúc ban đầu gặp nhau, Dorrothy có một cảm giác xa cách khó diễn tả đối với anh.
Anh không như cái ngày mưa hôm ấy, cười đến rạng rỡ như ánh mặt trời sau mưa. Giờ đây chỉ có nghiêm nghị trầm mặc tập trung lái xe mà không liếc nhìn cô đến hơn một lần. Dorothy thở dài thườn thượt trong lòng và tự cho rằng bản thân quá nhạy cảm. Có thể anh không quen lái xe cho nên tập trung một chút vào đường xá để tránh tai nạn chăng? Dorothy tự nghĩ rồi tự biện minh cho anh nhưng cô không biết rằng Lập Thế Khang là tay đua xe thể thức không kém gì bọn người Đoàn Nam Phong, Lâm Thiên Vũ và Phan Ưng Túc. Với anh mà nói, chuyện lái xe trên đường chỉ là chuyện vặt. Cơ bản là anh không thấy được ở cô có nét gì gần gũi như Amy trước đây để có thể trò chuyện.
- --
Các bạn đang đọc truyện của Hạc Giấy tại Mangatoon/Noveltoon. Vui lòng đọc đúng nguồn để ủng hộ tác giả. Facebook: những câu chuyện của Hạc Giấy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.