Chương trước
Chương sau
Lưu Uyển Linh biết Lâm Thanh đối với cô không tệ. Lúc ở đồi chong chóng chính anh đã trở mặt với Trần Khải Nam chỉ để cứu cô. Chỉ là lòng cô lúc này phẳng lặng như nước, không còn chút cảm giác gì với anh hay với ai nữa. Thời gian còn được sống, Lưu Uyển Linh muốn sống cho chính mình.
Dorothy thấy Lưu Uyển Linh không bước ra ngoài mà vẫn đứng chần chừ ở cửa thì tò mò nhìn ra. Quan sát kỹ một chút, cô liền nhìn thấy anh trai hôm trước gặp ở đồi chong chóng và ở Nebula đang đăm chiêu hướng mắt qua cửa hàng. Dorothy từ dạo bước vao yêu và hay đọc mấy câu chuyện trên mạng bỗng nhiên tinh tế hẳn ra. Vừa nhìn thấy dáng vẻ của Lâm Thanh cô liền biết anh vì ai mà đến.
Dorothy nhướng mày một cái rồi đi đến chỗ cửa, nhẹ giọng hỏi Lưu Uyển Linh: “Anh ấy đến tìm chị sao?”
Lưu Uyển Linh khẽ gật đầu rồi quay vào bên trong cửa hàng ngồi xuống chứ chưa về vội. Dorothy thấy vậy liền nhanh miệng nói: “Chị yên tâm đi, tí anh ta đói bụng cũng phải về thôi. Ở đây, em nấu mì cho chị ăn hoặc là` chúng ta gọi thức ăn đưa tới. Chị muốn ăn gì?”
Lưu Uyển Linh lòng dạ chán chường không có chút tâm trạng ăn uống, cô khẽ lắc đầu từ chối: “Chị chỉ ngồi đây một lúc rồi ra về. Ở nhà còn hai con thỏ chờ chị về cho ăn. Chỉ mong anh ta đi sớm một chút.”
Ấy vậy mà gần một giờ trôi qua Lâm Thanh vẫn đứng đút tay vào túi ngắm lá ngắm đá chứ không chịu lái xe đi. Lưu Uyển Linh bắt đầu mất kiên nhẫn định ra nói chuyện phải trái với anh. Không ngờ vừa đứng lên bước ra đã thấy anh đang tiến lại phía cửa hàng hoa. Có lẽ, Lâm Thanh cũng mất dần kiên nhẫn nên muốn đi vào nói chuyện phải trái với Lưu Uyển Linh.
Lưu Uyển Linh đang định đi ra thì thấy anh đang sải bước đi vào, theo bản năng cô lùi lại và tự nhiên có cảm giác muốn chạy trốn. Lâm Thanh nhìn thấy liền gọi vọng lại: “Em đứng lại đó cho tôi.”
Theo phép lịch sự mấy cô nhân viên bán hàng liền chạy ra cúi chào anh: “Xin lỗi, chúng tôi có thể giúp được gì cho quý khách?”
Lâm Thanh vẫn hướng mắt về phía Lưu Uyển Linh, đại khái đáp: “Tôi cần mượn chỗ của các người một chút. Lát nữa sẽ mua tất cả hoa trong tiệm.”
Ba Dora nghe thấy vậy liền tế nhị ra hiệu cho nhân viên lui ra. Dorothy đang muốn hóng chuyện nên tần ngần đứng lại. Chỉ tiếc hai người họ nói tiếng Việt Nam cho nên cô chỉ đành xem phim có hình không nghe tiếng.
“Vì sao trốn tránh anh?” - Lâm Thanh lên tiếng, tay không quên giữ khuỷu tay của Lưu Uyển Linh kéo lại phía mình.
Lưu Uyển Linh nhích người tránh thoát khỏi tay anh, nhăn mặt nói: “Tôi không trốn tránh anh. Tôi chỉ không muốn gặp anh mà thôi. Lâm Thanh, xin anh hãy tha cho tôi đi có được không?”
“Tha cho em ư? CHúng ta rõ ràng đang tốt đẹp vì sao em phải bỏ đi?” - Lâm Thanh nhíu mày khó hiểu hỏi cô.
Lưu Uyển Linh lạnh mặt kiên định chối từ hai chữ “tốt đẹp” từ miệng Lâm Thanh: “Không, tôi với anh chưa từng có cái gọi là tốt đẹp. Tôi với anh cũng chưa từng là gì cả. Hiện tại tôi không muốn gặp anh. Làm ơn đừng tìm tôi nữa.”
“Không được.” - Lâm Thanh kiên quyết nói như mệnh lệnh.
Đến đây thì Lưu Uyển Linh cũng không biết nói gì thêm nữa, chỉ còn dùng cách giả khổ sở để nói: “Lâm Thanh, anh làm ơn đi. Trên người tôi có virus. Tôi sẽ chết bất cứ lúc nào. Anh không sợ hay sao?”
“Tôi không sợ.” - Lâm Thanh đáp gọn.
“Cuộc đời này của tôi chỉ có một thân một mình. Sống chết từ lâu vốn không có cái gi để gọi là sợ. Vậy thì vì cớ gì tôi lại sợ em làm hại tôi mà buộc bản thân mình tư bỏ em.” - Lâm Thanh chân thành nhìn vào đôi mắt đẹp của Lưu Uyển Linh nói ra từng lời lay động cõi lòng.
Tiếc thay, Lưu Uyển Linh một chút cũng không động tâm. Tình cảm chưa nở đã tàn của cô dành cho anh sớm đã chết yểu vào cái ngày anh mang người phụ nữ khác về nhà. Tình cảm đối với Lưu Uyển Linh mà nói không khác gì sương khói, trôi đi rất nhanh không một chút dấu tích.
Trước sau, Lưu Uyển Linh cũng chỉ có một câu nói: “Lâm Thanh, làm ơn tha cho tôi. Tôi và anh một chút quan hệ cũng không có. Đừng đến tìm tôi nữa có được không?”
Đến lúc này, Lâm Thanh cũng chỉ còn cách giở giọng sòng phẳng ra để nói với cô: “Tôi và em trước đây quan hệ gì thì bây giờ tiếp tục như thế.”
Nói đến đây, anh liền tiến thêm một bước lại gần Lưu Uyển Linh, nhẹ giọng nói vào tai cô: “Em không thể khơi gợi ham muốn của tôi xong rồi lại bỏ đi vô trách nhiệm như vậy được.”
Lưu Uyển Linh nghe xong câu này liền sượng trân nhìn anh. Người đàn ông trước mặt cô là người trang nhã, nghiêm túc. Một mẫu hình đàn ông thành đạt chính chắn, không ngờ anh ta lại có thể nói ra những lời này.
Lưu Uyển Linh trừng mắt nhìn anh mắng lớn: “Anh muốn thì tự đi tìm gái đi. Ở đây nói mấy lời này với tôi làm gì?”
Lâm Thanh lúc này mới nhếch mép cười, chậm rãi nói khích vào tai cô: “Trước đây em từng nói em có thể giúp tôi tiết kiệm thời gian tìm phụ nữ. Còn phô trương khả năng của em. Sau khi thử rồi tôi mới biết em không hề khoa trương. Tôi thực sự thích. Tại sao chúng ta không tiếp tục?”
- --
Hi các tình yêu, hôm nay cuối tuần, tụi mình đọc truyện của Hạc Giấy nhiều chút nhé! Hy vọng các bạn không ngán.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.