Chương trước
Chương sau
Bà Minh trước đó cũng có nghe qua chuyện này nhưng lúc sinh Tinh Vân đến hai mươi mấy năm sau mới được gần lại ông chồng cho nên hoàn toàn không có cơ hội kiểm chứng. Cho nên chỉ biết gật gật đầu.
Còn Tinh Vân thì nghe đến đây tự nhiên não bộ hiện lên hình ảnh của Đoàn Nam Phong cùng cô lăn lộn trong giai đoạn cô mang thai Tinh Nhật. Hắn đúng là một kẻ có nhu cầu vô cùng cao cho nên vào những khoảng thời gian hắn cho là an toàn thì hắn đều không buông tha cho cô.
Yên Di là người bị dọa nhiều nhất. Trước không có kinh nghiệm mang thai, sau là cách đây vài ngày người đàn ông của cô cũng không tha cho cô. Nghĩ đến đây cô nắm chặt tay lại dặn con mình: “Ngày mai là đi khám thai rồi. Cục cưng à con nhất định không sao đâu.”
Bên cạnh đó cũng không quên rủa thầm Hoàng Gia Khiêm: “Cái tên đáng ghét này lúc nào cũng lừa mình. Rõ ràng biết mình thích ăn cho nên hắn đem đồ ăn ra lừa mình. Lỡ mà đứa bé bị sao tôi không tha cho anh.”
Tối hôm đó, cô liền một mạch gửi năm mươi tin nhắn vào điện thoại di động của Hoàng Gia Khiêm. Trước kể lể sau trách móc anh về chuyện dám xâm phạm cô trong khi cô đang có thai.
Hoàng Gia Khiêm cả ngày hết dự hội nghị lại đến họp hành mệt mỏi nhưng khi đọc được những tin nhắn trẻ con ngốc nghếch của cô thì liền phì cười. Anh đơn giản nhắn lại một câu: “Em bé không sao đâu. Chờ anh đi Ý về sẽ tiếp tục làm em.”
Yên Di nghe xong giận đỏ cả mặt, nhanh tay nhắn lại hai chữ: “Mặt dày.”
Hoàng Gia Khiêm đọc xong liền cười lớn, nhắn trả lại cô: “Bánh dày.”
Nghe nhắc đến bánh day, Yên Di lại gửi đến một cái hình chiếc bánh trăng trắng dễ thương. Hoàng Gia Khiêm cứ nghĩ đến Yên Di thì cơ miệng tự động cong lên. Chịu không nổi anh liền gọi điện tâm sự với cô. Lúc nghe cô nói là Tinh Vân và mẹ anh muốn cô ở lại Los Angeles cho đến khi sinh em bé xong nuôi cứng cáp thì anh liền phán gọn hai tiếng: “Không được.”
Yên Di liền trố mắt hỏi lại: “Vì sao? Ở đây tôi ăn uống rất ngon, cũng có nhiều người quan tâm.”
Hoàng Gia Khiêm nghe xong không nói nhiều, chỉ phun ra một câu khiến Yên Di ttrào máu: “Không có em thì anh làm ai? Rồi anh phải ôm ai ngủ?”
Yên Di há hốc mồm ú ớ: “Sao anh trắng trợn như vậy? Lại còn ích kỷ không nghĩ đến con.”
Hoàng Gia Khiêm nhẹ như bấc đáp: “Anh sẽ nhẹ nhàng và cố gắng tiết chế. Quyết không để em rời xa.”
Yên Di nghe xong thì thấy lòng cũng ngòn ngọt. Cô ừ ừ mấy tiếng rồi tắt máy đi ngủ.
Bên phòng Tinh Vân, cô cũng là ôm cái điện thoại tâm sự với chồng. Nếu lần đi công tác này không phải là đi giao dịch vũ khí thì anh nhất định sẽ mang Tinh Vân theo cùng. Xa cô một vài ngày mà anh thấy toàn thân bứt rứt khó chịu. Cho nên vừa có thời gian gọi cho vợ thì liền bấm chuyển sang chế độ cuộc gọi hình ảnh.
Đầu dây bên kia, Đoàn Nam Phong vừa về phòng. Cả căn phòng khách sạn sang trọng ngoài đồ vật ra thì không thấy gì khác. Mọi thứ mới nguyên. Đoàn Nam Phong đặt điện thoại lên bàn hướng ống kính về phía mình và bắt đầu hỏi chuyện Tinh Vân. Anh rót vội cốc nước, vừa uống ngụm nước vừa trò chuyện với vợ.
Màn hình bên kia lộ ra khuôn mặt xinh đẹp thanh lệ như thiếu nữ xuân thì của Tinh Vân. Trên người cô, chiếc áo ngủ rộng thùng thình nhưng nhẹ như mây bồng bềnh ôm lấy làn da trắng bốc của cô khiến anh sôi máu.
Mới ba ngày không hung hăng cắn xé cô mà lửa lòng anh đã khó kiềm xuống. Đoàn Nam Phong nắm chặt ly nước trong tay, gắt vợ: “Bằng cách nào mà em lại ngày càng mê hồn như vậy? So với trước đây còn mặn mà quyến rũ hơn.”
Tinh Vân thè lưỡi ra trêu hắn, vui vẻ nói: “Chắc do bị anh yêu quá nhiều đó.”
Không nhắc thì thôi, nhắc đến chuyện này Đoàn Nam Phong càng thêm nhiệt huyết. Sau khi cưới, hắn và cô quan hệ chuyện này chưa từng ít đi so với lúc đầu, vậy mà lần nào cũng khiến hắn có cảm giác như nơi ấy đang dần bị thu hẹp lại. Đúng là nhắc đến thì khiến cổ họng cháy khô mà.
Theo bản năng, Đoàn Nam Phong lại uống nước cho lửa hạ xuống nhưng màn hình bên kia Tinh Vân lại tinh quái nháy mắt đưa đẩy hắn. Đưa đẩy tthế nào mà cuối cùng hắn liền phun ra một câu mệnh lệnh rắn chắc: “Bỏ cái mùng bồng bềnh trên người em ra ngay. Anh muốn xem.”
Tinh Vân nghe xong thì há hốc mồm nhìn hắn. Tuy nhiên cô vẫn hỏi lại: “Em còn mới mẻ với anh lắm sao mà lại đòi xem qua điện thoại?”
Đoàn Nam Phong không trả lời cô mà lập tức cầm điện thoại đi vào phòng tắm. Anh đưa tay xả cho nước chảy vào bồn tắm rồi dằn xuống ham muốn mà ra lệnh: “Anh không đợi được. Nhìn thấy mặt em là anh phát điên lên. Mau cởi ra.”
Tinh Vân nghe xong cười hi hí rồi tắt luôn màn hình điện thoại. Đoàn Nam Phong thấy màn hình tối đen thì liền rủa thầm: “Điên thật. Cô ấy dám khiêu khích mình rồi bỏ trốn.”
Nắm tay anh nắm chặt, nghiến răng nói: “Tinh Vân, chờ tôi bắt được em xem bụng em có to lên hay không?”
(Các bạn đang đọc truyện tại Noveltoon/ Mangatoon. Các website và app khác đều là trộm cắp chưa được sự đồng ý của tác giả. Vui lòng đọc đúng nguồn và tìm Hạc Giấy tại Facebook: Những câu chuyện của Hạc Giấy. Xin cảm ơn.)
Like mạnh để lấy chương tiếp theo nhanh nhất nào các tình yêu ơi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.