Bà Dora và cả ông Đoàn Nhất Phương đều biết con gái của họ chưa trưởng thành nên mới có suy nghĩ như vậy cho nên chỉ mỉm cười nhìn con. Tình yêu và hôn nhân phải nói đến chuyện duyên phận. Có người hai ba người chồng cũng có người trước sau như một và cũng có người cô đơn đến già. Không cha mẹ nào muốn con gái mình như vậy, cho nên ba Dora liền nói: “Phải tìm một gia đình tốt gả con đi sớm cho ba mẹ yên tâm.”
Đoàn Nhất Phương cũng tá đồng: “Phải đó. Giữ con gái trong nhà nguy hiểm lắm.”
Lúc này Dorothy không hiểu vì sao ba mẹ mình nói như vậy. Con gái ở trong nhà có gì là nguy hiểm? Chỉ sau này cô gặp phải một người đàn ông cường thế mãnh mẽ thích ép bức cô thì cô mới hiểu bản thân mình ở trong tình huống còn nguy hiểm hơn chữ nguy hiểm.
Khi Henry từng bước từng bước tháo băng cho cô thì ba mẹ cô đứng đó nín thở chờ đợi. Nếu như lần này không ổn thì con gái của họ lại phải chịu đâu đớn thêm một lần phẫu thuật nữa. Điều này khiến trái tim họ đau đớn còn hơn nỗi đau của con mình gánh chịu do phẫu thuật cấy ghép và chỉnh sửa.
Trên con đường đi làm bác sĩ thẩm mĩ của mình, giây phút khiến Henry cảm thấy công việc có ý nghĩa nhất chính là lúc tháo băng cho bệnh nhân. Nhìn thấy hạnh phúc trong mắt họ thì anh mới cảm thấy sự tồn tại của công việc này là cần thiết cho xã hội. Cũng như lúc này đây, nhìn Dorothy em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em/1792398/chuong-150-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.