Chương trước
Chương sau
Nghĩ vậy, Lâm Thiên Vũ không nói thêm gì mà ra hiệu cho thuộc hạ của mình ở phía sau lưng Lâm Cát Vũ hành động. Một cú đấm trúng đích mà Lâm Cát Vũ không ngờ đến khiến anh ngất xỉu ngay tức thì. Thuộc hạ của Lâm Thiên Vũ nhanh tay đỡ Lâm Cát Vũ ra trực thăng bay đến sân bay Avarua rồi ngồi chuyên cơ bay về New York.
Cùng thời gian đó, trên bãi biển, Amy nhìn Lâm Cát Vũ đi theo anh trai khuất dạng thì bỗng dưng cô thấy lòng mình cô đơn lắm. Cô rất muốn nói với ông chủ của cô rằng chuyện cá nhân của cô không cần anh xen vào nhưng cô khhông dám lên tiếng. Chỉ im lặng đứng sau lưng anh, hướng mắt ra phía đại dương xa xăm.
Khi Lâm Thiên Vũ đưa Lâm Cát Vũ đi khỏi bãi biển thì Lập Thế Khang mới lên tiếng: “Amy, chúng ta đi lặn đi.”
Amy như người máy, cúi đầu nhận lệnh rồi quay đi ra hiệu cho người quản gia đứng gần đó chuẩn bị ca nô và đồ lặn. Chưa đầy ba mươi phút, mọi tứ đã chuẩn bị sẵn sàng phục vụ cho sở thích của ông chủ.
Bãi biển giữa ngày ấm áp và sáng chói một màu xanh tơ noãn. Mặt Trời thẳng góc chiếu lên chiếc ca nô hiện đại đang lướt sóng lao ra giữa biển. Lập Thế Khang cầm la bàn định hướng rồi lái ca nô rẽ sóng lao về phía có tin tức của vỏ sò tím.
Amy ở bên cạnh hắn, mặc áo phao ngồi vững vàng không hiểu ông chủ đang định đi đâu và làm gì nhưng vẫn không dám lên tiếng hỏi.
Chiếc ca nô đi được một lúc liền dừng lại ở một vị trí mà Amy không biết đây là nơi nào bởi vì bốn bề xung quanh chỉ có nước và mây. Nhìn chiếc ca nô lênh đênh giữa vùng biển vắng, Amy dù sợ vẫn không biểu lộ ra. Cô chỉ yên tĩnh ngồi quan sát hành động của ông chủ.
Trong tích tắc Lập Thế Khang cởi bỏ chiếc áo thun mỏng và quần ngắn ra khiến Amy xấu hổ quay mặt đi. Lập Thế Khang nhếch môi cười, rất nhanh cầm đồ lặn mặc vào người. Anh cúi đầu đưa mặt sát vào gương mặt nhỏ nhắn của Amy, nói khẽ: “Không cần sợ, ngồi đây đợi. Tôi đi tìm vỏ sò tím cho em.”
Câu nói vừa dứt chưa kịp để tim Amy rung động những nhịp đập bất thường thì Lập Thế Khang đã đeo mặt nạ dưỡng khí và chân vịt vào rồi nhảy ùm xuống biển sâu. Amy đứng lên nhìn thì đã không thấy bóng của anh nữa.
Cô ngồi phịch xuống chỗ ngồi suy nghĩ: “Tìm vỏ sò tím sao? Chủ nhân sẽ tìm vỏ sò tím về cho mình sao?”
“Lòng mình vì sao lại lăn tăn thế này? Cảm giác không chân thật. Vừa muốn lại vừa không.”
Amy nhắm mắt, cố sức trấn an trái tim mình đừng đập quá nhanh. Được một lúc không thấy Lập Thế Khang quay lại, cô liền sợ hãi nhình quanh mặt biển nhưng vẫn không thấy bóng dáng anh đâu.
Amy liền đưa tay bấm nút để mở màn hình ca nô lên tìm kiếm vị trí lặn dưới biển của anh thì mới biết anh đã lặn xuống độ sâu một trăm năm mươi mét. Cô đưa tay nhìn đồng hồ nhẩm tính thì liền giật mình vì thời gian của bình dưỡng khí sắp hết.
Bình thường với bình dưỡng bốn trăm bar anh có thể dùng đến một tiếng ở vị trí lặn ba mươi mét nhưng lần này Lập Thế Khang đã lặn quá sâu cho nên áp suất tăng và thời gian giảm xuống chỉ có thể lặn khoảng mười phút.
Amy liền ấn nút báo tín hiệu trên màn hình gọi anh nhưng sau ba phút vẫn không thấy anh quay lại. Amy lo anh gặp nạn liền nhanh chóng thay quần áo lặn và đeo bình dưỡng khí nhằm hướng của anhh trên bản đô mà nhảy xuống.
Càng xuống sâu, áp lực càng tăng khiến tim Amy bị ép đến không thở nổi nhưng cô vẫn ráng đảo mắt nhìn quanh tìm kiếm. May thay cô nhìn thấy có một tên ngốc đang cặm cụi mò tìm từng con sò bỏ vào túi. Cô liền quẫy chân vịt tiến về phía anh.
Amy đưa tay kéo anh lên và chỉ tay vào đồng hồ báo cho anh biết sắp hết thời gian của bình dưỡng khí. Nhưng Lập Thế Khang vẫn không có ý định đi. Anh đưa tay vào trong hốc đá như cố lấy ra thứ gì đó rất cứng.
Lòng Amy như lửa đốt, cô không cách nào lôi anh đi được mà thời gian chỉ còn đến ngược từng khắc. Trong lúc nguy cấp, Amy liền mở ống dưỡng khí của mình ra đút vào miệng của Lập Thế Khang.
Anh sửng sờ quay sang nhìn cô rồi nhanh chóng bế cô trên tay quay trơ lại ca nô. Áp lực của nước ở độ sâu dưới một trăm mét khiến toàn thân Amy tím ngắt. Cũng may Lập Thế Khang kịp đưa cô lên ca nô cho nên tim chưa bị ép đến mức vỡ tung.
Lập Thế Khang đặt Amy lên ca nô, liên tục vỗ vào mặt cô, ép bụng và thổi khí vào miệng cô. Hàng loạt động tác hô hấp được anh làm liên tục cả chục phút mới khiến Amy tỉnh lại.
Vừa nhìn thấy Amy mở mắt, Lập Thế Khang liền ôm cô vào lòng mà than rằng: “Tại sao lại liều lĩnh rút ống thở ra? Em có biết như vậy nguy hiểm lắm hay không?”
Gương mặt Amy tái nhợt, đôi môi cũng tím lạnh, yếu ớt nói: “Chủ nhân, anh không thể gặp chuyện. Amy có chết cũng phải bảo vệ ngài.”
Nghe đến đây, không biết là nước biển hay nước mắt mà khi chảy xuống miệng, anh cảm thấy mặn chát.
“Cô gái ngốc này, nghĩ cái gì không biết.” - Lập Thế Khang nghĩ thầm trong lòng rồi như không nén nổi mà cúi đầu xuống hôn lên đôi môi của Amy.
Amy yếu ớt nằm trong lòng anh không một chút sức giẫy dụa, chỉ nhắm mắt ngủ một giấc thật sâu.
Buổi đi lặn ngày hôm đó dù đã dùng hết bình dưỡng khí nhưng Lập Thế Khang không sao tìm được ngọc trai tím cho Amy. Anh lái ca nô đưa Amy quay vê khu nghỉ dưỡng Taki, nhẹ cầm tay hứa vứa cô: “Amy, em yên tâm. Anh nhất định sẽ tìm được ngọc trai tím để cầu hôn em. Kiên nhẫn một chút, sau khi anh loại bỏ hoàn toàn thế lực của Dương Duy Lân khỏi Lập bang anh nhất định đường đường chính chính cưới em, không để em làm sát thủ nữa cũng không để em phải khổ nữa.”
Lời hứa của Lập Thế Khang ngày hôm đó chỉ có gió, có biển và những áng mây nghe thấy. Amy không nghe được, càng không cần anh giữ lời. Bởi vì Amy chờ không nổi, cũng đợi không kịp hạnh phúc đến với mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.