Chương trước
Chương sau
Tinh Vân nghe xong liền nhẹ giọng cẩn trọng nói: “Anh lính à, tôi là người tốt đó. Tôi đi tìm chồng mình. Họ bắt chồng tôi vào cái hoàng cung này, không thấy ra cho nên tôi chỉ có thể ngồi đây đợi.”
Nghe Tinh Vân nói vậy, hắn lại hỏi tiếp: “Chồng cô có phải cái người lạ mặt vừa đến hôm qua không?”
Tinh Vân liền gật đầu. Trong mắt hắn liền dấy lên sự đồng cảm. Tinh Vân không hiểu sao hắn lại có loại cảm xúc này với cô. Tuy khó hiểu nhưng cô cũng không biểu lộ điều gì ra mặt.
Hắn lại nói tiếp: “Tôi tên là Inti, còn cô?”
Tinh Vân liền mỉm cười như không tin vào tai mình: “Hắn ta là đang giới thiệu tên mình với cô sao?”
Tuy có hơi bật ngờ nhưng Tinh Vân vẫn thân thiện đáp lại “Inti có nghĩa là nắng sao?”
Inti gật đầu giải thích: “Phải, là ánh sáng của thần Mặt Trời.”
Tinh Vân khẽ gật gù rồi cũng giới thhiệu tên của mình với Inti: “Tên tôi là Tinh Vân. Cứ gọi là Vân.”
Inti nhìn quanh một lượt rồi nói: “Nơi này không nên ở lâu, người khác thấy được sẽ bắt cô lại. Tôi vừa hết phiên trực, hay cô cùng tôi đi về nhà rồi chúng ta cùng nói chuyện. Tôi sẽ nghĩ cách đưa cô đi tìm chồng cô.”
Tinh Vân nghe lời hứa hẹn của Inti thì vui mừng nói: “Thật không?”
Hắn mỉm cười gật đầu. Tinh Vân liền đi theo hắn không chút nghi ngờ hay do dự. Dù sao cô cũng có súng, hắn giở trò với cô, cô sẽ cho hắn ăn đạn. Tinh Vân nghĩ vậy nên càng vững tâm hơn.
Nhưng Inti không những không giở trò với Tinh Vân mà ngược lại còn chân thành đối đãi với cô. Căn nhà sàn nhỏ xa xa lợp bằng lá nằm ở men sườn núi, ẩn mình dưới những tán cây rợp mát chính là nhà của Inti. Nơi anh sống cùng mẹ mình, một phụ nữ bị mù. Cha anh mất sớm nên từ nhỏ Inti đã phải làm rất nhiều việc cực nhọc. Nhìn thấy anh vừa chặt củi từ bên bìa rừng mang vào, vừa cặm cụi nấu cơm, rồi lại vừa lấy nước rửa chân cho mẹ thì Tinh Vân biết được chàng trai này là mẫu thanh niên nghiêm túc, tốt một cách điển hình, khó tìm trong xã hội hiện đại. Đúng hơn là tiệt chủng.
Cô thương xót cũng có phần ngưỡng mộ hắn cho nên liền bước vào bếp phụ hắn một tay. Sau một lúc, cơm sáng đã chuẩn bị xong. Inti nói với mẹ hắn rằng Tinh Vân là người bạn mới quen cho nên bà rất niềm nở với cô mà không hoài nghi gì cả.
Lúc Tinh Vân ngồi rửa chén phía sân sau thì Inti đi vào, trên tay cầm theo bộ quần áo của mẹ hắn đưa cho Tinh Vân rồi nói: “Cô mặc bộ quần áo này vào sẽ không bị người khác để ý.”
Tinh Vân thấy hắn nói cũng đúng nên liền gật đầu. Inti cẩn thận đặt quần áo lên tảng đá cạnh chỗ Tinh Vân đang ngồi. Cô nói cám ơn rồi nhìn theo bóng lưng hắn quay đi. Cô cười cười vui vẻ nghĩ nghĩ: “Dạy được đứa con trai tốt như vậy, đúng là không phải dễ.”
Sau khi Tinh Vân thay bộ quần áo của mình ra và mặc bộ đồ của Inti đưa cho thì cô thấy mình không khác người Inca là bao. Nhất là khi mẹ hắn giúp cô chải tóc rồi vấn lên thì trông càng giống phụ nữ Inca hơn. Cô nghiêng người qua lại ngắm mình dưới giếng thì vô cùng thích thú. Truyện Trinh Thám
Cùng lúc này, cũng có một mĩ nhân khác đang ngồi trước gương ngắm nghía chính mình. Phía sau là người đàn ông điển trai tóc đen, mắt sâu đen nhánh đang tựa vào vai nàng yêu thương mà ngắm nhìn nàng. Hai tay hắn vòng qua eo nàng, giữ chặt.
Hắn muốn nói với nàng rất nhiều điều nhưng hiện giờ chỉ có thể kiên nhẫn chờ Tinh Vân dạy hắn nói. Lời ra đến cổ cứ bị rào cản ngôn ngữ chặn lại khiến Lâm Thiên Vũ cực kỳ khó chịu cho nên hắn liền bấm nút kết nối với Tinh Vân.
Cô nhận được tín hiệu liền đi ra một góc khuất nói chuyện với hắn.
“Tinh Vân, giúp anh hỏi cô ấy tên gì?” - Đầu dây bên kia Lâm Thiên Vũ gấp gáp nói
Nữ vương thấy hắn nói gì đó mà nàng không hiểu được nhưng nàng cũng không chất vấn hắn mà chỉ kiên nhẫn quan sát.
Tích tắc sau, hắn lại nói bằng tiếng Quechua với nàng:“Nữ vương, em tên gì?”
Có vẻ như nữ vương nghe hiểu cho nên liền mỉm cười nhẹ nhàng đáp: “Em tên là Inkasisa.”
Hắn lẩm bẩm lại: “Inkasisa... Inkasisa... Inkasisa sao? Nghe thật hay. Nó có nghĩa là gì?”
Nàng lại mỉm cười giải thích: “Có nghĩa là đóa hoa của hoàng thất.”
Hắn nghe Tinh Vân dịch lại ý nghĩa tên của nữ vương thì liền gật đầu khen ngợi: “Nghe rất hay. Còn tên anh là Thiên Vũ.”
Hắn vừa nói vừa chỉ vào người. Giá mà có ai đó ở đây nhìn thấy Lâm đại thiếu gia máu lạnh vô tình đang ngây ngô giới thiệu tên như học sinh mầm non thì chắc sẽ không khỏi ôm bụng cười.
“Vũ có nghĩa là mưa. Mưa đấy.” - Hắn đưa tay chỉ lên trần nhà giải thích: “Mưa từ trên trời đấy.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.