Tinh Vân chăm chú lắng nghe và ghi nhớ lời anh. Đoàn Nam Phong vừa chỉ vào sợi dây vừ chầm chậm nói: “Đèn xanh lá sáng lên là có ai đó đang định vị bắn tỉa. Em phải nằm xuống. Đèn màu đỏ sáng lên có nghĩa là quanh em có mai phục bom. Còn đèn màu tím sáng lên là sắp có thiên tai động đất, sóng thần vòi rồng xảy ra. Khi đó thì em phải nhanh chóng chạy nhanh ra khỏi khu vực nguy hiểm.”
Tinh Vân nghe xong liền hỏi lại: “Nếu em không chạy kịp thì sao?”
“Cảnh báo này có bán kính một dặm và trước thời gian nguy hiểm mười phút cho nên chúng ta hoàn toàn có đủ thời gian để thoát thân.” - Đoàn Nam Phong chậm rãi trả lời vợ.
Tinh Vân nghe xong liền tròn mắt. Mười phút mà đủ để chạy ra khỏi khu vực thiên tai sao? Hắn cũng đánh giá thể lực của cô tốt quá rồi. Nghĩ đến những loại nguy hiểm mà Đoàn Nam Phong nói đến thì gương mặt cô lại nhăn như cái bánh tráng bị nhúng nước.
Đoàn Nam Phong nhìn biểu hiện tệ hại trên mặt Tinh Vân, cố nhịn không phát ra tiếng cười, tiếp tục nói: “Cái nút màu trắng là dùng để liên lạc.”
Nói xong anh gắn một thiết bị nhỏ vào trong lỗ tai cô. Thiết bị vừa vặn và kín đáo này là một cái loa bí mật không để người khác biết được hay nghe được những điều bên đầu dây kia phát ra.
Sau đó, Đoàn Nam Phong lại chỉ tay sang một cái nút khác và nói: “Bé con, nhớ cho kỹ nút màu đen là vũ khí hỗ trợ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em/1792278/chuong-112-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.