Chương trước
Chương sau
Tinh Vân nghe giọng điệu của anh nhại lại lời cô năm ấy thì cũng phì cười. Cô hạnh phúc tiến đến bên cạnh chồng, nhẹ vòng tay qua eo anh, khẽ hỏi: “Anh đều nhớ hết những điều này hay sao? Em cứ tưởng anh chỉ nhớ mỗi sở thích của Lưu Uyển Linh thôi.”
Đoàn Nam Phong nghe ra giọng điệu chua chua liền cười cười xoa dịu vợ. Khóe môi anh hiện lên tia trêu ghẹo: “Bà Đoàn, lúc bà ghen nhìn bà đặc biệt đáng yêu.”
Tinh Vân bĩu môi hờn dỗi quay mặt định bước đi thì đã bị bàn tay anh nắm lại kéo cô vào sát người mình. Bàn tay nhẹ luồn vào mái tóc đen dài để vuốt ve khuôn mặt thanh tú của cô, anh trầm giọng khẽ khàng giải thích: “Anh biết cô ấy bị dị ứng nấm. Lúc phát cơn sẽ nôn ọe và ngứa ngáy. Anh quen cô ấy lâu như vậy, không thể biết mà không nói. Chia tay rồi cũng đâu có nghĩa là phải tẩy não đúng không? Cũng như ba em, ông ấy đã nuôi nấng Uyển Linh hơn hai mươi năm. Nhất thời ông ấy cũng đâu thể không quan tâm cô ấy.”
Tinh Vân nghe xong thấy cũng hợp tình hợp lý cho nên cũng không phản bác gì. Đoàn Nam Phong lại cười cười hỏi tiếp: “Bà Đoàn à, bà không vui vì chồng bà nhất thời nhớ sở thích của người khác trong khi chuyện giữa ông ấy với bà lại là chuyện cả đời. Cái nào nặng, cái nào nhẹ. Bà nói xem nào?”
Tinh Vân nghe xong cũng thấy bùi tai. Người đàn ông này nói cái gì cũng nhiều lý lẽ như vậy. Thực sự hắn nói đúng. Cuộc đời dài như vậy, gặp gỡ một vài người, hiểu lầm một vài chuyện, ngộ nhận một vài thứ đã là quá ít. Mấy ai thông tuệ để bản thân mình không từng nhìn nhầm? Tình cảm cũng là vun đắp mà thành. Ví như hắn và Lưu Uyển Linh cũng vậy, có thể trước đây hắn rất yêu thích cô ấy, đến mức cố chấp cưới nhưng lúc đó cô ấy không muốn cùng hắn vun đắp, lại khiến hắn tổn thương thì sao có thể duy trì mối quan hệ ấy mãi được.
Nghĩ xong có vẻ đầu óc thông tuệ nên Tinh Vân tự mỉm cười. Nhìn thấy nàng có vẻ như nhẹ lòng chuyện cũ thì hắn cũng thở phào. Hắn nhìn sâu vào đôi mắt đen láy của nàng, nhẹ đưa tay nâng cằm nàng lên, khẽ hôn vào cánh môi mềm mịn tựa cánh hoa ấy rồi từ từ hôn sâu hơn. Tinh Vân cũng vòng tay qua lưng hắn nhẹ giữ tấm lưng rắn chắc ấy trong vòng tay của mình. Hai mắt khẽ nhắm hờ đón nhận nụ hôn nồng nàn ấy.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa của bà Maya vang lên: “Đoàn tổng tài, Lâm đại thiếu gia đã đến. Ngài ấy đang chờ ngày ở phòng khách.”
Đoàn Nam Phong nghe thấy thì lưu luyến rời cánh môi nàng ra, mặt hướng về` phía cửa phòng, ngắn gọn đáp: “Tôi biết rồi.”
Sau đó hai người cũng nhanh chóng thu xếp đồ đạc rồi dìu nhau xuống lầu. Lâm Thiên Vũ lúc này đang ngồi trên sofa lau súng. Dáng vẻ ngồi lau súng của anh so với ngày xưa khi Tinh Vân mới gặp anh cũng không khác đi là mấy. Tinh Vân biết Lâm Thiên Vũ rất yêu thích súng nhưng nàng không biết người dạy hắn cầm súng chính là người đàn ông đứng bên cạnh nàng, Đoàn Nam Phong.
Sau khi ba người họ gặp gỡ nhau chào hỏi xong xuôi thì cùng nhau bước lên chiếc máy bay quân dụng của Mĩ đã được đỗ sẵn ở bên sân bay tư nhân Nebula.
Tinh Vân nhìn thấy máy bay của không quân Mĩ thì liền thấy lạ, cô kinh ngạc hỏi: “Chúng ta đi máy bay quân dụng của Hoa Kỳ sao?”
Đoàn Nam Phong ngắn gọn đáp lời vợ: “Chỉ là để che mắt.”
Lâm Thiên Vũ đi bên cạnh hai người họ, cũng lên tiếng giải thích thêm: “Nếu đi bằng máy bay quân dụng thì chúng ta sẽ đến nơi nhanh hơn, tránh được nhiều rắc rối trong việc xuất nhập cảnh.”
Tinh Vân nghe qua tự nhiên thấy lùng bùng lỗ tai. Hai tên soái ca này có thể dùng được máy bay quân dụng của Mĩ sao? Còn nữa, vì sao bọn họ sợ gặp rắc rối trong việc xuất nhập cảnh trong khi trước giờ với thẻ căn cước của Mĩ thì bọn họ đi được rất nhiều nơi, chỉ cần đăng ký với cục xuất nhập cảnh của đất nước họ muốn đến là được rồi. Sao lại sợ rắc rối? Rốt cục bọn họ muốn bày trò gì? Những gì đang chờ cô dấn thân vào?
- --
Hi các tình yêu của Hạc Giấy!
Để mùa dịch của các bạn trôi qua nhẹ nhàng hơn, Hạc sẽ cố gắng nỗ lực đăng truyện thường xuyên để các bạn có truyện đọc để bớt nhàm chán nhé.
Qua tháng sau App sẽ có thêm chức năng bỏ phiếu bình chọn cho các tác phẩm mà các bạn yêu thích. Hạc chỉ mong chút xíu tình yêu của các bạn qua những lá phiếu bình chọn ấy thôi.
Nào chúng ta cùng cổ lực cho nhau vượt qua mùa dịch và phát triển văn hóa đọc- viết tiếng Việt nhé! Hẹn gặp lại các bạn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.