Chương trước
Chương sau
Nghĩ đến đây, anh liền bước nhanh lên phòng mở máy tính ra xem hoạt động hàng ngày của Lưu Uyển Linh. Màn hình máy tính hiện lên hình ảnh của cô ở nhà thông qua camera giám sát. Lâm Thanh nhìn qua toàn bộ băng ghi hình thì thấy Lưu Uyển Linh cả ngày không bước chân ra đường. Anh tò mò lia chuột xem lại các mốc thời gian trong ngày. Thật không thể tin được, Lưu Uyển Linh chính là lau chùi dọn dẹp nhà cửa từ sáng đến chiều. Cô lau mọi ngóc ngách, dọn lại vườn cây và cuối ngày thì ngồi trên sofa đan len.
“Thật không ngờ cô ta nghe lời mình, không dám trốn việc. Tốt lắm Lưu Uyển Linh, hôm nay tôi sẽ tặng thêm tiền thưởng cho cô.” - Lâm Thanh nghĩ thầm rồi hào phóng đánh dấu thưởng vào lịch chấm công của cô trên hồ sơ trong máy tính.
Lúc bước vào nhà tắm, anh còn thấy một chậu cây nhỏ đặt ở bồn rửa mặt khiến cho cả căn phòng sáng hẳn lên. Lâm Thanh cười cười nghĩ: “Lại là tác phẩm của cô ta.”
Sau khi tắm xong bước ra ngoài, Lâm Thanh mới để ý thấy hình như drap trải giường cũng được thay mới. Mùi hương trên drap giường cũng thoang thoảng mùi hoa hồng thơm ngát.
“Có lẽ là do cô ta bày trò xịt nước hoa vào. Cô gái này thật lắm chuyện mà.” - Lâm Thanh cười cười nghĩ thầm rồi xốc chăn lên giường ngủ một giấc ngon đến sáng. Có lẽ vì chăn thơm gối mềm nên anh ngủ liền một giấc đến gần trưa mới thức dậy.
Lúc Lâm Thanh bước xuống lầu thì thấy Lưu Uyển Linh đang tập Yoga. Nhìn Lưu Uyển Linh trong bộ quần áo thể thao bó sát người đang nghiêng trái, nghiêng phải thì Lâm Thanh muốn nổ mắt. Anh nhanh chóng quay trở ngược lại lên phòng kiên nhẫn chờ cô gái dưới nhà tập thể dục xong. Bởi vì anh biết nếu anh cứ tiếp tục ở cùng một không gian với cô ta thì trước sau cũng sinh chuyện. Sếp tổng đã dặn tuyệt đối không được nảy sinh quan hệ ngoài ý muốn với Lưu Uyển Linh nhưng lại bắt anh trông chừng cô ta. Quả là mỡ thử mèo mà.
Lâm Thanh nghĩ vậy nên nhắm mắt quay đi, chịu đựng qua cơn đói quay về phòng trốn. Lưu Uyển Linh thấp thoáng thấy bóng dánh anh bước xuống rồi lại đi lên lầu thì nghĩ có lẽ mình đã chiếm dụng không gian phòng khách của anh cho nên cô liền chạy lên lầu đập cửa phòng anh, gọi lớn: “Lâm Thanh, anh xuống nhà ăn sáng đi. Tôi trả lại không gian cho anh đó.”
Nói xong cô liền quay về phòng, đóng cửa lại nhường không gian phòng khách vào ngày chủ nhật cho chủ nhà. Lâm Thanh nghe tiếng đóng cửa phòng của Lưu Uyển Linh rồi thì mới dám bước ra. Anh rón rén nhìn trước ngó sau rồi chậm rãi xuống lầu.
“Nhìn mình thật giống ăn trộm.” - Anh nghĩ thầm rồi lắc đầu tiến ra phía bếp.
Lúc định nấu đồ ăn sáng thì đã thấy trên bàn ăn đã bày sẵn bữa sáng, còn có mẫu giấy nhỏ ghi hai chữ: “Your breakfast!” (Bữa sáng của anh)
Gương mặt Lâm Thanh có vẻ nhu hòa, anh nhướn mày ngồi xuống ăn bữa sáng của “cô gái xấu” nấu.
Lúc này Lâm Thanh đã nghĩ: “Nếu Lưu Uyển Linh không lên giọng mắng chửi người ta thì có lẽ cũng không phải quá đáng ghét. Cô ấy có khoảng thời gian bỏ nhà đi ra ngoài sống với Lưu Trọng Thiên cho nên chắc cũng tự biết quản lý cuộc sống của mình, không đến nỗi là một tiểu thư vô dụng.”
Anh hài lòng ăn hết bữa sáng của mình rồi pha cốc cà phê mang ra vườn nhâm nhi tận hưởng ngày chủ nhật rảnh rỗi khi sếp Tổng đi hưởng tuần trăng mật. Lưu Uyển Linh ở trên lầu, mở cửa sổ ra cho thoáng thì vô tình nhìn thấy anh nằm sưởi nắng.
“Dáng điệu khiêu gợi như vậy? Anh không biết mặt áo vô à? Cầu cho chim nó làm một bãi lên người anh.” - Lưu Uyển Linh độc mồm nói gở.
Chẳng may lời nói biến thành thật, không lâu sau đó một con chim chả biết từ đâu bay qua làm ngay một bãi lên tấm lưng săn chắc cơ bắp của Lâm Thanh khiến Lưu Uyển Linh kinh ngạc há hốc mồm định la lên nhưng không kịp nữa.
Ngay sau bất ngờ che miệng là một tràng cười lớn của cô khiến Lâm Thanh tức điên ngẩng mặt lên cắn môi làm ra bộ mặt khủng bố với cô. Lưu Uyển Linh cũng không hiền từ gì, cô lấy hai tay kéo mặt mình xuống làm ra bộ mặt phù thủy trêu anh. Lâm Thanh đứng dưới lần muốn bóp chết cô nhưng lại hóa ra là ôm bụng cười sặc sụa.
Buổi sáng chủ nhật vui vẻ của hai người xa lạ cứ diễn ra trong tiếng cười giòn tan của người trên lầu kẻ dưới lầu như vậy.
...
Sau khi thức dậy, Hoàng Gia Khiêm liền đi qua phòng Yên Di xem xét tình hình. Anh nghĩ sau một đêm thì chắc tâm trạng cô đã khá hơn nhưng thật không ngờ Yên Di lại dám nửa đêm trốn đi.
Hoàng Gia khiêm cắn môi tức giận chạy xuống phòng tiếp tân chửi loạn. May sao, anh gặp Lâm Thiên Vũ đang ngồi uống cà phê gần đó. Lâm Thiên Vũ thấy anh không bình tĩnh thì liền tiến lại gần kéo anh ra chỗ của mình để tránh cho mấy cô tiếp tân xinh như mộng đang hứng chịu cơn thịnh nộ vào một buổi sáng chủ nhật đẹp trời.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.