Nói xong cô không quên đá mắt với anh trai mình. Tinh Vân nghe xong cũng rất vui, cô liền lịch sự nói: “Nam Phương, cám ơn em. Anh chị sẽ treo nó trong phòng ngủ như món quà kỷ niệm vô giá.”
Nam Phương nghe Tinh Vân nói vậy thì thấy rất vui. Cô liền ôm chầm lấy Tinh Vân cười tươi và không quên đưa ngón tay cái về phía anh mình.
Lúc Tinh Vân vào trong thay đồ, Nam Phương liền huých nhẹ tay Nam Phong nói: “Anh à, chị ấy thật dễ thương. Không như chị Uyển Linh lần trước. Em tặng quà cưới mà cái mặt cứ xị ra, không niềm nở chút nào hết.”
Nam Phong nhìn gương mặt trẻ con tính toán để bụng của Nam Phương thì liền giải thích: “Uyển Linh không thích anh nên cô ta đương nhiên không trân trọng chuyện đám cưới với anh. Còn Tinh Vân và anh là đôi bên tự nguyện cho nên cô ấy đương nhiên vui vẻ đón nhận quà cưới của người em chồng giống như em rồi.”
Nam Phương mỉm cười gật gù, sau lại thắc mắc: “Mà anh cũng thật lạ, người ta không thích thì anh ép làm gì? Cái tính muốn là được của anh thật giống ba.”
“Đừng nhắc về ông ấy nữa.” - Đoàn Nam Phong nghe nhắc đến ba anh thì lập tức thấy khó chịu nên gắt gỏng.
Nam Phương biết anh trai mình và ba như nước với lửa, nhiều năm rồi cô không dám nhắc đến ông trước mặt Nam Phong và ngược lại.
Nhưng lần này là dịp trọng đại cho nên cô bạo gan hỏi: “Đám cưới anh, ba có về không?”
“Anh không biết. Có lẽ do nể mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em/1792246/chuong-106-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.