Yên Di cúi mặt “ừ” nhẹ một tiếng rồi tự nghĩ: “Tôi biết là người giàu có như anh sẽ không nhìn nơi này thuận mắt nhưng ở đây còn tốt hơn nhà của tôi ở Cartagena rất nhiều. Anh nhìn nơi này không chịu nổi thì sao chịu nổi những người sống trong nhà tôi, trong làng của tôi?”
Đôi mắt Yên Di thoáng buồn, cô định mời hắn uống nước nhưng nghĩ chắc hắn sẽ chê cái ly của mình mua chưa đến một đô la cho nên sẽ không uống đâu. Vậy tốt nhất nên để hắn thấy chán mà tự bỏ về.
Hoàng Gia Khiêm không thấy Yên Di nói gì mà sắc mặt cũng bí xị cho nên liền hỏi: “Em có gì không vui?”
Yên Di vẫn xị mặt,hai cái bánh bao hai bên má xụ xuống nhìn rất đáng thương. Cô khẽ lắc đầu nói: “Tôi không có gì không vui hết. Tôi chỉ buồn ngủ thôi. Anh mau về cho tôi đi ngủ.”
Hoàng Gia Khiêm thấy Yên Di thẳng thắn đuổi mình thì hơi hoảng. Anh vẫn còn chưa đưa cho cô thiệp cưới của Tinh Vân và Nam Phong. Anh còn chưa nói với cô chuyện anh để cô về ở cùng với dì Thư hoặc ít nhất anh sẽ mua một căn hộ gần đây cho cô ở. Cái gì anh cũng chưa nói thì Yên Di đã đẩy anh lùi ra phía cửa rồi đóng cửa lại khóa chốt rất nhanh.
Bên ngoài cánh cửa, Hoàng Gia Khiêm liên tục gõ nhưng Yên Di không chịu mở cửa. Bên trong cánh cửa, Yên Di đáng thương bó gối ngồi khóc. Khi bắt đầu yêu thích anh, cô không hề nghĩ gì đến thân phận địa vị. Lúc đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em/1792243/chuong-105-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.