Chương trước
Chương sau
Yên Di ậm ờ nói “ừ” một tiếng rồi lại giật lại cái phới làm bánh và cây rửa chén để rửa tiếp nhưng Hoàng Gia Khiêm không cho cô giật lại, anh quay sang nhìn cô rồi dùng ánh mắt dọa dẫm lườm cô khiến Yên Di sợ quá bỏ tay ra.
“Còn bao nhiêu thứ phải làm?” - Hoàng Gia Khiêm lại lạnh lùng hỏi. Yên Di chỉ chỉ vài thứ rồi lấy bảng danh sách liệt kê lau chùi ra đếm đếm rồi ngẩng lên nói: “Còn khoảng một trăm dụng cụ cần rửa, lau năm cái bếp và mười hai cái bàn để bánh, lau sàn, cửa sổ và cửa phòng lạnh. À, còn lau tủ lạnh nữa.”
Yên Di hồn nhiên vui vẻ nói ra một tràng cái danh mục dài ngoằng của công việc lau dọn khiến đầu Hoàng Gia Khiêm ong ong. Anh mắng thầm: “Cái nhà hàng quái quỷ này tên là “le petit”(*) sao? Một chút, một ít có nghĩa là như vậy à? Chỉ phòng làm bánh tráng mệnh thôi mà cái bếp đã rộng như vậy, những phòng khác như thế nào nữa?”
Nghe Hoàng Gia Khiêm lẩm bẩm thì Yên Di không hiểu lắm, cô nghiêng đầu hỏi lại: “Hoàng tổng, anh nói gì vậy? Tôi không hiểu.”
Hoàng Gia Khiêm lắc đầu đáp: “Không cần hiểu.”
Yên Di nghe hắn cộc cằn như vậy thì tự nhiên thấy buồn bã. Cô lại cúi đầu lẩm bẩm: “Dù sao những việc này anh cũng không cần làm, để đó cho tôi làm. Có gì mà hằn hộc?”
Hoàng Gia Khiêm nghe xong liền nộ khí quay sang nghiêm mặt nhìn Yên Di tức giận nói: “Em mà làm hết nhiêu đây việc thì đấn snag năm cũng không xong.”
Yên Di liền cãi lại, cô lắc đầu nguầy nguậy: “Không có đâu, tôi làm quen rồi, sẽ nhanh lắm. Hôm nay tổng vệ sinh cho nên phải lau thêm tủ lạnh và cửa sổ với máy lạnh và đèn thôi chứ bình thường cũng không cần.”
Hoàng Gia Khiêm nghe con nhóc ú nu trước mặt mình cãi lại câu nào thì đau lòng câu đó. Anh nhắm mắt thở dài hỏi: “Yên Di, em đi học làm bánh kem hay đi làm lau công, tại sao em phải làm những việc này? Những người khác ở đâu?”
Yên Di ngây ngô trước giờ ai sai gì làm đó chứ làm sao biết nghĩ nhiều. Cô chỉ luôn ôm ấp một chân lý là: “Người ta bỏ tiền thuê mình thì mình phải làm việc người ta giao chứ không nề hà gì hết.”
Hôm nay nghe Hoàng Gia Khiêm hỏi tự nhiên cô thấy lạ lạ cho nên ậm ờ trả lời: “Hôm nay mấy người khác đều đã về nhà hết, chỉ có em và sư phụ ở lại dọn dẹp. Sư phụ còn làm nhiều việc hơn, còn qua mấy bếp khác phụ giúp. Em thấy đồ dùng mình làm thì mình dọn cũng đâu có gì sai trái. Với lại ngày nào em cũng ở trong căn phòng này, lau chùi nó cũng có gì sai đâu? Tại sao anh phải bất bình như vậy?”
Hoàng Gia Khiêm nghe con nhóc khờ khạo hỏi mình thì anh đau lòng nhưng cứng họng không biết trả lời ra sao. Cuối cùng nộ khí bốc lên đầu, anh hét toáng lên: “Chuyện em nói không sai, chỉ có tôi là sai khi đến đây nhìn em làm những việc này. Tim tôi đau lắm, em biết không?”
Yên Di hứng chịu cơn hỏa thần của Hoàng Gia Khiêm thì chỉ cúi đầu, cô không sao hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra. Tự nhiên hắn xuất hiện, nhào vô giật dụng cụ lau chùi rồi hỏi mấy chuyện không đâu và la hét với cô kêu đau tim.
Nghĩ đến chuyện đau tim Yên Di liền nhớ đến có lần Tinh Vân nói với cô về bệnh của Hoàng Gia Khiêm và lý do vì sao anh được bác Minh nhận nuôi. Cô liền trố mắt ra hỏi: “Hoàng tổng, bệnh của anh lại tái phát sao? Hay để tôi gọi bác sĩ nha. Đi trễ sẽ càng đau thêm.”
Đến giờ phút này thì Hoàng Gia Khiêm hoàn toàn rũ vai trước cô gái này, anh không nói nữa mà chỉ lắc đầu đưa bàn tay dính xà phòng véo cái má mũm mĩm của cô rồi cười một cái. Trái tim của Yên Di có lẽ đã buông bỏ được đoạn tình cảm đơn phương mơ mộng với Hoàng Gia Khiêm cho nên cô không nghĩ ngợi gì nhiều nữa mặc dù bản thân rất quan tâm anh. Nhưng cái chạm má dính xà phòng này thì lại là ý gì? Yên Di thấy tim mình đập rộn nhưng cô không dám mơ đến Hoàng tổng tài nữa. Nhẹ lùi bước chân, Yên Di quay đi tiếp tục lau chùi.
Hoàng Gia Khiêm không tiếp tục trút giận lên cô mà quay lại tập trung rửa cho sạch đống dụng cụ cao hơn cái núi trước mặt mình. Anh lắc đầu nghĩ: “Nếu hôm nay anh không đến đón Yên Di thì bao giờ cô mới có thể đến biệt thự được. Chắc chắn là không thể đến dự tiệc giao thừa bởi vì các phương tiện công cộng sẽ nghỉ sớm vào hôm nay. Chả trách hôm đó Yên Di không dám hứa. Cô ngốc này chỉ biết ra sức làm việc cho nhanh chứ không biết tính đến khả năng hoàn cảnh. Càng không biết cuộc sống ở New York giành giật từng giây là như thế nào.”
Yên Di vừa lau chùi, vừa nghĩ ngợi: “Người có tiền thật khó hiểu, lúc đầu thì né mình như tránh tà, bây giờ tự nhiên lại nhào tới giật dụng cụ của mình để rửa. Mà rửa dọn thì cũng thôi đi, tự nhiên lại la mình. Mà la mình cũng thôi đi, đằng này mới rửa có một tí lại kêu đau tim. Đau tim cũng thôi đi, mình kêu gọi bác sĩ thì lại không nói gì mà còn véo má mình. Chuyện gì thế nhỉ?”. Cập nhật truyện nhanh tại _ TRÙMTRUY ỆN.C OM _
- ---
(C) Các tác phẩm được đăng tải trên website này có bản quyền thuộc về Hạc Giấy. Mọi hành vi sao chép, chỉnh sửa, in ấn đều là vi phạm pháp luật của nước CHXHCN Việt Nam và Luật Bản Quyền Thế Giới.
các bạn đang đọc truyện tại Mangatoon. Vui lòng tìm tác giả tại FB:những câu chuyện của Hạc Giấy. Xin cám ơn sự quan tâm và ủng hộ của các bạn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.