Chương trước
Chương sau
Thấy Tinh Vân ngơ ngẩn nghĩ ngợi, Đoàn Nam Phong liền cúi mặt lại gần sát nàng, ôn nhu nói khẽ: “Kết hôn xong, chúng ta lại có một đứa nửa.”
Câu nói của hắn như kéo nàng về thực tại khiến mặt nàng đỏ bừng, nàng nhìn nhìn hắn, bĩu môi rồi lại cái điệu bộ ngoe nguẩy đáng yêu đó đi lên phòng khách. Đoàn Nam Phong nhìn theo dáng điệu đi như con mèo vẩy đuôi của nàng liền lấy tay che miệng tủm tỉm cười.
Đến gần nửa đêm chuẩn bị sang năm mới, mọi người liền khoác áo đi ra ngoài sân vườn rộng lớn trước dinh thự của nhà họ Cao. Ưng Túc từ trong chiếc xe hơi sang trọng đời mới mang ra một thùng lớn. Bên trong toàn là pháo hoa các loại.
Tinh Vân nhìn thấy thì phấn khích lắm, cô kêu lên: “Nhiều quá đi, chúng ta bắn hết đêm cũng không hết được.”
Ưng Túc cười nói: “Chúng tôi đặt làm từ trước Giáng Sinh, loại này có nhiều màu sắc và hình dáng rất đẹp. Dự định để đến ngày lễ tình yêu lấy lòng bà xã nhưng nay đem ra bắn hết để chung vui với mọi người.”
Ông Minh cũng từ nhà kho đem ra một thùng pháo hoa to đùng mua từ trước Giáng Sinh. Ai nấy hết thảy đều vui vẻ tung hô vì hiếm khi có dịp được vui vể như vậy. Mấy người đàn ông tìm bãi đất trống, cắm pháo hoa xuống rồi bắt đầu đốt. Từng đợt pháo hoa phọt lên đì đùng bắn vào không trung. Màu sắc xanh đỏ, tím từ các hợp chất hóa học Natri, đồng, Stronti... hòa trộn tạo nên ánh sáng lung linh ảo dịu với hình dáng đẹp mắt. Pháo hoa liên tục được bắn lên bầu trời suốt hơn nửa tiếng đồng hồ. Ai nấy đều dõi mắt nhìn theo, tranh thủ chiêm ngưỡng vẻ đẹp của màn pháo hoa lung linh.
Càng về khuya, không khí càng lạnh hơn, ông Minh nắm chặt tay vợ, ôm bà vào lòng, ánh mắt mơ hồ nhớ về lần đầu tiên ngắm pháo hoa cùng bà từ cửa sổ căn hộ chung cư ở Chicago mà khi ấy ông vừa mua được. Hai người lúc đó còn rất trẻ và lần ấy cũng là lần đầu họ ngắm pháo hoa cùng nhau. Trong lòng cả hai người khi đó đều nguyện cần mỗi năm vào dịp năm mới được ở bên nhau ngắm pháo hoa rực rỡ nhưng hoàn cảnh khiến họ chia xa, cứ ngỡ cả đời sẽ không bao giờ lại được ở gặp lại. Không ngờ cũng có lúc họ còn có dịp được ở cùng nhau, nắm tay nhau bước tiếp trên đường đời như một một món quà kỳ diệu của tình yêu.
Lúc này, Ưng Túc cũng giữ chặt tay Bảo Vy, chốc chốc anh lại cúi đầu mỉm cười nhìn ngắm vợ của mình. Hai người họ sắp có em bé vào năm nay cho nên cảm giắc trong lòng lúc này cũng rực rỡ bừng sáng như pháo hoa vậy.
Phía sau, bốn người có quan hệ phức tạp tụm lại một cụm. Lưu Uyển Linh ngẩng mặt nhìn pháo hoa, ánh sáng xanh đỏ phảng phất trên gương mặt xinh đẹp của nàng. Rất lâu về trước, khi nàng vẫn còn là cô bé học trung học, Đoàn Nam Phong cũng đã từng khiến nàng vui bằng cách đưa nàng ra bờ biển xem pháo hoa mà hắn chuẩn bị sẵn. Lúc đó nàng thật sự đã rất vui vẻ, rất hân hoan và cũng chưa từng nghĩ rằng sẽ có lúc bản thân mình phải nếm trải cảm giác tiếc nuối như hôm nay. Thì ra trên đời còn có một thứ cảm giác mang tên “mất đi”.
Nàng khẽ động đậy ngón tay, chạm vào bàn tay của Đoàn Nam Phong đang đứng bên cạnh, nhẹ giữ lấy.
Đoàn Nam Phong tay phải đang nắm chặt tay Tinh Vân bỗng giật mình vì hành động này của Lưu Uyển Linh. Anh quay qua nhìn nàng, mơ hồ nhìn thấy cô bé ngày xưa bên bờ biển ngắm pháo hoa. Gương mặt, dáng người của nàng đều như vậy. Chỉ là cảm giác trong lòng đã không còn như xưa nữa. Anh khéo léo thu tay về thì Lưu Uyển Linh lại lần nữa giữ chặt.
Lâm Thiên Vũ lúc này đang ngắm pháo hoa cao hứng cũng quay sang hướng của Tinh Vân, nhẹ nói: “Tinh Vân, nhìn kìa, hai cái hình trái tim đang lồng vào nhau.”
Tinh Vân đang say mê nhìn nhiều hình dáng pháo hoa đang bắn lên bầu trời cũng không thấy rõ đâu là trái tim lồng vào nhau. Theo hướng tay Lâm Thiên Vũ chỉ loạn, Tinh Vân vô tình quay mặt sang thì liền thấy bàn tay của Lưu Uyển Linh và tay của Đoàn Nam Phong đang dây dưa đụng chạm. Đoàn Nam Phong cũng đang quay đầu nhìn về phía cô ấy.
Nhìn thấy cảnh này, tự nhiên như có cục tức chặn lại hứng thú của Tinh Vân, cô liền dứt khoát rút tay ra khỏi tay của Đoàn Nam Phong tiến về phía trước gần chỗ ba mẹ mình. Lâm Thiên Vũ thấy vậy cũng đi theo sau cô. Anh đứng sau che nửa thân của Tinh Vân, giơ tay chỉ chỏ lên bầu trời. Tinh Vân cũng gật gù theo.
Đoàn Nam Phong bất ngờ thấy Tinh Vân vùng tay ra khỏi tay mình thì không hiểu chuyện gì. Anh nhìn lại thì thấy tay kia của mình đang bị Lưu Uyển Linh giữ lấy. Anh biết Tinh Vân đã vô tình nhìn thấy nên hiểu lầm cho nên cũng theo đó rút tay ra khỏi tay Lưu Uyển Linh để đi đến chỗ của Tinh Vân.
Anh tiến lại phía Tinh Vân đứng, manh động vác nàng lên vai đi thẳng vào bên trong dinh thự, rồi tiến lên phòng ngủ của nàng trên tầng Một. Bàn tay của hắn bịt miệng nàng, vừa vặn không cho nàng kêu lên cầu cứu. Hai tay nàng vung lên liên tục đánh vào lưng hắn nhưng người đàn ông này giống như mình đồng da sắt không biết đau và cũng không chịu buông nàng ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.