Dù miệng nói cứng nhưng trong lòng Tinh Vân vẫn có gì đó không yên. Cô quay lưng khoanh tay nhìn ra cửa sổ. Tiết trời tháng Mười Hai ở Los Angeles không quá ảm đạm như Chicago nhưng cũng không có gì sáng sủa. Những cơn gió vô tình mang theo hơi lạnh lan vào không khí khiến lòng người đìu hiu. Nghĩ đến Giáng Sinh đêm qua với ba mẹ lại nghĩ đến con trai ở viện trẻ mồ côi. Tự nhiên lòng cô xót xa vô cùng, hận không băm chết cái tên này. Cô còn chưa đi tính sổ với hắn, hắn lại qua đây kêu cô bán rẻ bản thân lần nữa. Nghĩ đến đây, Tinh Vân ức lắm!
Nhưng mà... nhớ con quá đi mất. Cái mái tóc xoăn xoăn màu nâu, đôi mất nâu to tròn rồi còn có cái miệng chúm chím gọi mẹ. Ôi, chết mất thôi! Làm sao cho đỡ nhớ đây?”.
Tinh Vân thở dài nhìn ra khoảng sân trước của biệt thự, cô thấy Đoàn Nam Phong bước lên xe thì tự nhiên hoảng hồn, liền cầm ngay điện thoại gọi cho hắn. Đoàn Nam Phong thấy tên cô hiện trên màn hình thì nhếch môi cười bấm nút nghe máy.
Đầu dây bên kia, giọng cô gấp gáp nói: “Anh quay lại đi.”.
Mấy từ đơn giản thôi nhưng khiến lòng hắn đắc ý. Hắn không nói gì, liền mở cửa xe chạy ngay vào phòng nàng. Tinh Vân nằm trên ghế nghỉ bọc nhung đỏ, màu sắc của chiếc ghế tương phản với làn da trắng muốt trên cơ thể tuyệt đẹp của nàng. Mái tóc đen hơi xoăn xõa xuống thành ghế nghỉ. Đoàn Nam Phong dường như đứng bất động để chiêm ngưỡng vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em/1792185/chuong-91-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.