Đưa chén trà lên mũi ngửi qua, Hoàng lão gia hài lòng gật đầu: “Hương thơm rất khá. Xem ra cháu lại nhọc lòng vì ông lão như ta rồi.”
Hoàng Gia khiêm vui vẻ đáp: “Con cháu hiếu kính vì ông bà là chuyện đương nhiên.”
Hoàng lão gia nhếch môi cười, hỏi lại một câu thâm sâu: “Cháu thật muốn hiếu kính với ta sao?”
Hoàng Gia Khiêm không hiểu lời này có ý gì, anh nhíu mày nhìn Hoàng lão gia, không đáp. Hoàng lão gia nhìn người đàn ông trẻ tuổi trước mặt khẽ lắc đầu, trong giọng nói có phần bất mãn: “Nếu cháu thật lòng muốn hiếu kính với ta thì cháu đã không làm như vậy.”
Hoàng Gia Khiêm nghe ra giọng nói không vui của ông ngoại thì vội ngẩng lên hoảng hốt hỏi lại: “Ông ngoại, cháu đã làm gì sai sao?”
Hoàng lão gia đặt mạnh chén trà xuống bàn, hừ mạnh một tiếng, tức giận chất vấn: “Cháu vẫn không biết cháu làm gì sai sao? Chuyện của con bé Yên Di lại là như thế nào?”
Đôi mí mắt của Hoàng Gia Khiêm từ từ hạ xuống rồi nhắm lại. Anh vốn biết chuyện này không thể giấu được ông ngoại. Chuyện Yên Di vì anh bị thương là chuyện lớn, ông ngoại lâu như vậy không hỏi anh là vì muốn xem biểu hiện và cư xử của anh với “em dâu” của mình. Giờ đây khi đứng trước tình cảm và sự nghiệp, anh chỉ có thể chọn một. Bây giờ cũng là lúc đưa ra quuyết định rồi.
Nghĩ vậy, Hoàng Gia Khiêm liền vuốt mặt, hít một hơi dài, lấy hết bình tĩnh cùng can đảm nói với Hoàng lão gia: “Ông ngoại, cháu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em/1792183/chuong-90-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.