Chương trước
Chương sau
Thời đó điện thoại di động không phổ biến mà phí gọi di động cũng rất đắt đỏ cho nên cố gắng lắm Dương Thiên Bình mới để dành đủ tiền một tuần ra bưu điện gọi một cuộc điện thoại cho nàng. Chỉ ngắn gọn vài câu mà thấy thỏa lòng. Đôi khi nhớ nàng quá thì anh đón xe buýt đi lên trường ngồi đợi nàng tan học. Hoàng Kim Minh tuy là tiểu thư đỏng đảnh nhưng nàng lại học hành rất nghiêm túc. Cho nên sau vài lần chờ hụt nàng hắn đã biết nếu không gặp nàng ở khu giảng đường thì chỉ có thể là ở thư viện.
Thực ra hắn vì nhớ nàng mà lặn lội đi thăm nàng, nhìn nàng từ xa xa chứ cũng không dám làm gì nàng. Nhưng nàng thì theo chủ nghĩa sống gấp, sống vội, sống manh động. Cho nên lần nào nàng cũng kéo hắn ra khu rừng nhỏ phía sau trường để cưỡng hôn hắn. Lần nào cũng vậy, Dương Thiên Bình phải gồng hết sức để có thể kiềm chế sau khi gặp nàng. Hắn muốn nàng nhưng không muốn bị ai vô tình bắt gặp nhưng nàng thì không hề lo chuyện đó, cứ vô tư nói: “Bình thường cũng có nhiều đôi đến đây. Anh lo cái gì, không ai nhớ mặt anh đâu?”
Nhưng Dương Thiên Bình không chiều nàng, giữa ban ngày ban mặc giữa nơi công cộng kêu hắn làm chuyện riêng tư với nàng thì khác nào kêu hắn đi cướp nhà băng không che mặt. Cho nên lần nào nàng cũng tiu nghỉu đi về ký túc xá.
“Minh Minh, cười tạm biệt anh cái nào!” - Dương Thiên Bình cầm tay nàng tiễn đến cổng khu ký tục xá lưu luyến không muốn rời.
“Không cười!” - Hoàng Kim Minh khó chịu nói trổng.
Anh nhíu mày thắc mắc. Nàng liền phụng phịu: “Ham muốn không được giải tỏa, làm sao vui được?”
Dương Thiên Bình lần nữa xấu hổ chạy đến bịt mồm nàng lại: “Minh Minh, bao giờ em mới thôi nói mấy chuyện này một cách tự nhiên như vậy hả? Lỡ có người Việt Nam nào đi qua nghe thấy thì sao?”
“Vậy để em nói lại bằng tiếng Mĩ.” - Nàng vừa định la lên thì hắn liền cắn chặt hai cánh môi nàng lại. Không dùng cách này thì cô nàng chắc chắn sẽ la lên thật. Nhiều khi Dương Thiên Bình cứ nghĩ nàng nhỏ hơn anh có hai, ba tuổi thôi nhưng sao nàng lại như một đứa trẻ không chịu lớn như vậy. Thích làm gì làm, không sợ trời không sợ đất!
Hoàng Kim Minh lưu luyến rời môi anh ra rồi cười tủm tỉm nói: “Tha cho anh!”
Cứ vài lần như vậy cho đến một ngày nàng nhớ anh không chịu nổi. Nhắm mắt cứ thấy mặt, đi ngủ thì cảm giác đang nằm trong lòng anh. Cho nên nàng quyết định bí mật bắt xe buýt đi về trung tâm thành phố tìm Dương Thiên Bình.
Trời bắt đầu vào đông, thời tiết Chicago bắt đầu trở lạnh. Kim Minh choàng chiếc khăn lông cừu ấm áp màu xanh lơ, đeo găng tay đồng màu, khoác áo bành màu đen rộng dài đến mắc cá, chân mang một đôi giày ống sang trọng đứng co ro trước cầu thang lên nhà Dương Thiên Bình. Sau khi xong công việc làm thêm cuối ngày về nhà, vừa nhìn thấy Kim Minh anh đã vội chạy đến ôm nàng nhấc bổng lên cao. Những tán cây khô trụi lá mùa đông hắt bóng qua những ngọn đèn đường rọi xuống đôi tình nhân đang vui mừng ôm nhau.
“Minh Minh, em chờ anh lâu không? Sao em về mà không nói anh biết?” - Dương Thiên Bình sốt sắng hỏi. Gương mặt tái nhợt vì lạnh nhưng vẫn phấn khởi nhìn nàng.
“Thiên Bình, em nhớ anh, em không chịu nổi nên tranh thủ cuối tuần trốn ra ngoài tìm anh.” - Hai má nàng ửng hồng nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt.
“Minh Minh... lên lầu thôi. Cuối tuần anh sẽ xin nghỉ để ở với em.” - Dương Thiên Bình vừa nói vừa xách đồ cho nàng. Đến cầu thang hắn vẫn như cũ cúi xuống cõng nàng lên phòng như những lần trước.
Vừa mở cửa bước vào trong, nàng đã giữ đầu hắn cuồng nhiệt mà hôn. Hắn cũng đáp lại nàng, tay vừa cởi chiếc áo khoác cũ vứt ra đất vừa đè nàng xuống giường.
Nàng ngửa cổ tận hưởng từng đụng chạm của hắn trên người mình. Từng tiếng rên rỉ phát ra từ chiếc miệng xinh đẹp của nàng khiến cả người hắn nóng bừng.
“Thiên Bình, em nhớ anh!” - Giọng nàng lạc đi vì thương nhớ ngập tràn trong lòng không sao giải tỏa được.
“Anh cũng rất nhớ em. Vừa nhớ em vừa muốn em.” - Dương Thiên BÌnh vừa cuồng nhiệt hôn nàng vừa nói.
“Á!...”
“Minh Minh, em tuyệt quá!”
Sau khi yêu nàng xong, hắn liền hôn nhẹ lên môi nàng nói: “Minh Minh, em nằm ngủ một chút. Anh đi siêu thị mua thêm đồ ăn.”
Cả người nàng mệt dựa vào ngực hắn kêu lên từng tiếng nhẹ như mèo: “Thiên Bình, cầm ví qua cho em.”
Hắn nghe theo với tay lấy ví đưa cho nàng. Nàng mở ví ra lấy một xấp tờ tiền một trăm đô đưa cho hắn: “Anh cầm tiền này đi mua thức ăn.”
Dương Thiên Bình nhìn nàng không mảnh vải che thân đẹp đến mê người cầm tiền đưa cho hắn. Tự nhiên hắn lại thấy bản thân mình thấp hèn: “Minh Minh, em làm gì vậy? Cất tiền của em đi. Anh có tiền đây rồi.”
Hoàng Kim Minh vẫn một mực dúi tiền vào tay hắn: “Anh không cầm em sẽ giận đó. Chúng ta đã làm chuyện vợ chồng thì phải sống cho giống vợ chồng chứ?”
Dương Thiên Bình thở dài bất mãn nói: “Không có ông chồng nào xài tiền của vợ cả.”
Hoàng Kim Minh phụng phịu đáp lại: “Coi như đây là tiền trọ và ăn uống của em mấy ngày này đi. Anh không cầm, em sẽ lập tức đi.”
Thấy nàng bắt đầu lên giọng giận dỗi, hắn liền kéo tay nàng lại: “Minh Minh, đừng giận! Khó lắm mới gặp nhau. Em mà đi anh phải làm sao?”
Hoàng Kim Minh quay lại cọ cọ người vào da thịt màu đồng rắn chắc của hắn nũng nịu nói: “Vậy thì cầm lấy tiền này đi.”
Hắn không nói gì miễn cưỡng cầm tiền nàng đưa. Sau đó rời khỏi nhà đi mua thức ăn. Lúc hắn quay về thì nhìn thấy nàng đã ngủ say. Hắn len lén đặt tiền lại chỗ cũ. Trong ví của nàng, không biết bao nhiêu là tiền, nàng vứt lộn xộn khắp các ngăn cho nên hắn đoán nàng không kiểm soát được chuyện hắn lén bỏ tiền lại. Sau khi xong xuôi hắn quay ra nấu cơm, nấu canh còn kho thêm cá cho nàng ăn.
Hoàng tiểu thư của hắn từ nhỏ đến lớn rất ít khi ăn món Việt Nam cho nên ngay cả cầm đũa nàng cũng không biết. Hắn kiên nhẫn dạy nàng dưới ánh đèn vàng ấm áp của gian bếp tập thể. Tiếng máy hút mùi vẫn quay đều đều hòa vào tiếng gió rít bên ngoài cửa sổ. Mùa đông đã thực sự đến rồi nhưng hai người họ dường như không hề cảm nhận được khí lạnh của trời đông. Điều duy nhất họ cảm nhận được là hơi ấm của đối phương.
“Thiên Bình, sao anh lại biết cầm đũa vậy?” - Hoàng Kim Minh trố mắt kinh ngạc kêu lên.
“Gia đình nhận nuôi anh trước đây là người Việt Nam.” - Dương Thiên Bình chậm rãi trả lời.
“Vậy bây giờ họ đâu rồi?” - Hoàng Kim Minh nghiêng đầu thắc mắc.
“Anh không biết.” - Dương Thiên Bình đáp gọn.
“Vì sao?” - Hoàng Kim Minh lại càng thêm thắc mắc.
“Vì sau vài năm nuôi dưỡng thì họ đã trả anh lại viện cô nhi cho đến bây giờ.” - Giọng Dương Thiên Bình trầm xuống, buồn bã nói.
“Vì sao họ làm vậy?” - Hoàng Kim Minh vẫn tiếp tục thắc mắc. Cô không bao giờ hiểu được thân phận của một cô nhi giống như Dương Thiên Bình. Càng không hiểu được vì sao người ta chỉ nuôi anh một thời gian rồi lại tiếp tục vứt bỏ anh.
“Anh không biết, chắc do anh đáng ghét.” - Dương Thiên Bình thở dài đáp.
“Không có, Thiên Bình của em không đáng ghét. Ngoài ba em ra, anh là người đẹp trai nhất và tốt nhất nữa.” - Hoàng Kim Minh cầm tay anh, dồn dã nói để trấn an Dương Thiên Bình.
“Chỉ có mình em chịu yêu đứa cô nhi như anh.” - Giọng anh vẫn không vui lên, trong lời nói có cả mặc cảm và tự ti.
“Không phải, không phải. Em nghĩ anh đẹp trai như vậy sẽ có nhiều người yêu. Cho nên em phải tranh thủ. Có lẽ em may mắn.” - Hoàng Kim Minh liên tục động viên hắn.Hắn nắm tay nàng chân thành nói: “Minh Minh, em là gia đình của anh, là người thân duy nhất của anh. Cũng là người yêu anh nhất.”
Hoàng Kim Minh nhìn hắn mỉm cười, sau đó liền gắp thức ăn bỏ vào miệng. Hắn thấy nàng cầm đũa khó khăn liền nhanh tay gắp thức ăn bỏ vào chén của nàng. Hắn cẩn thận chuyên chú nhặt xương cá ra cho nàng. Nàng cứ như vậy say mê nhìn gương mặt chuyên tâm chăm sóc nàng của hắn.
Một bữa cơm không quá đắt tiền, cũng không phải ở phòng ăn sang trọng có người hầu hay ánh đèn sáng choang nhưng nàng thấy rất ngon, rất ngon. Lần đầu tiên Hoàng tiểu thư hiểu cái gì gọi là giá trị của cuộc sống. Thì ra hạnh phúc cũng chỉ đơn giản như vậy mà thôi.
Sau khi quay lại căn phòng nhỏ của Dương Thiên Bình, Hoàng Kim Minh liền đưa cho anh một cái túi lớn sang trọng. Anh cầm lấy ngẩng người một lúc nhìn nàng. Hoàng Kim Minh háo hức nói: “Mở ra xem thử đi.”
Anh nghe lời làm theo. Bên trong chiếc túi giấy lớn là một chiếc hộp giấy cứng cáp đẹp đẽ. Dương Thiên Bình đưa tay mở nắp chiếc hộp ra thì nhìn thấy một chiếc áo bành rộng màu đen sang trọng cùng một chiếc khăn quàng cổ và một đôi găng tay màu xanh lơ giống như của Kim Minh.
Nàng vui vẻ nhìn hắn nói: “Bộ này và bộ em đang mặc là một cặp đó. Em thấy những người quen nhau thường như vậy, mặc đồ giống nhau. Anh có thích không?”
Dương Thiên Bình khựng lại mấy giây liền nói: “Anh thích lắm! Cám ơn em, nhưng anh không thể nhận được.”
Hoàng Kim Minh tròn mắt kinh ngạc hỏi lại: “Vì sao?”
“Vì nó rất đắc tiền. Không hợp với anh.” - Dương Thiên Bình nhẹ giọng cúi đầu nói.
Hoàng Kim Minh liền chạy đến ôm anh, dịu dàng thỏ thẻ: “Thiên Bình, đừng từ chối em. Mùa đông đến rồi. Em không muốn anh bị cái lạnh hành hạ. Coi như là vì em được không?”
Dương Thiên Bình thở dài, với tính cách cứng rắn của anh, anh đương nhiên không thể nhận. Nhưng anh từng nói anh sẽ không thể vì sỉ diện hảo hay cái tôi của mình mà làm tổn thương Minh Minh. Cho nên anh lại lần nữa nhường nàng. Với anh, không có gì quan trọng bằng việc Minh Minh vui.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.