Chương trước
Chương sau
Cùng lúc đấy một chiếc chuyên cơ sang trọng khác từ Los Angeles cũng lao nhanh về phía New York. Chiếc chuyên cơ vừa đáp xuống sân bay cá nhân của bệnh viện tư nhân lớn nhất New York, một bà lão tầm bảy tám chục tuổi da hồng hào, tóc trắng phau, tay đeo chuỗi hạt bạch ngọc chống gậy đi nhưng động tác vẫn còn rất nhanh nhẹn. Phía sau bà có khoảng vài chục vệ sĩ đi theo. Bên cạnh bà có một bà cụ khác tầm sáu mươi tuổi và một ông cụ cũng tuổi tương tầm. Hai người trái phải cung kính cúi đầu đi theo lão phu nhân. Đó chính là Cao lão phu nhân bà nội của Cao Thừa Hiên.
“Thằng nhóc đó bay đến New York sao không đi cứu cháu dâu của ta ra, lại chạy đến đây làm gì?” - Bà nheo mày khó hiểu hỏi trợ lý của mình.
Người đàn ông đi bên cạnh liền thưa: “Thưa bà, cậu chủ nói là cô Tinh Vân đang ở bệnh viện thăm ông ngoại cho nên cậu ấy phải ở đây coi chừng?”
Cao lão phu nhân nhăn mặt hỏi: “Tinh Vân là ai? Sao nó đến thăm ông ngoại nó lại liên quan đến cháu nội ta?”
Người đàn ông liền thưa: “Thưa bà, cô Tinh Vân là người cậu chủ yêu thích mà trước đây thuộc hạ từng bẩm với người.”
Cao lão phu nhân như lên cơn đau tim: “Loạn, loạn hết rồi! Chuyện vớ vẩn như vậy lại có thể xảy ra. Mau, mau đưa ta đi tìm thằng nhãi đó.” - Cao lão phu nhân liền giục người hầu lái xe nhanh từ sân bay về hướng cổng chính của bệnh viện.
Tại phòng bệnh cao cấp nhất bệnh viện tư New York, bên cạnh phòng Lưu Viễn, Tinh Vân ngồi cạnh giường bệnh gọt trái cây cho Hoàng lão gia ăn. Phía sofa đối diện là bà Minh, Hoàng Gia Khiêm và Đoàn Nam Phong đang ngồi. Lưu Viễn vừa phẫu thuật xong nên ngồi trên xe đẩy cạnh sofa chỗ bà Minh. Phía cạnh đầu giường là quản gia Hạ và vài người hầu gái đứng chờ lệnh. Bên ngoài tầm chục vệ sĩ canh cửa không cho người lạ vào. Cao Thừa Hiên và Kliment cùng với thuộc hạ của họ cũng chỉ có thể ngồi chờ bên ngoài. Nhưng họ chờ bên ngoài không phải là sợ Hoàng lão gia hay muốn thăm nom ông mà là chờ để đón Tinh Vân.
Hoàng lão gia đưa tay đón lấy miếng táo Tinh Vân vừa gọt xong, cắn một miếng liền cảm thấy ngọt tận tim. Đứa cháu hai mươi mấy năm ông chỉ có thể nhìn lén nhìn trộm nay đã chịu về nhà ở bên cạnh ông, nó còn biết gọt táo cho ông ăn nữa. Chuyện gì có thể vui bằng đây? Hoàng lão gia cười mãn nguyện nhìn đứa cháu bình an vô sự sau biến cố. Ông khẽ tằng hắng nói: “Gia Khiêm, sau này cháu phải làm việc cẩn thận hơn. Sự việc vừa qua khiến ông hú hồn hú vía. Tí nữa đã đi gặp tổ tiên.”
Hoàng Gia Khiêm lễ phép gật đầu: “Dạ, cháu hiểu rõ.”
“Lần này ai gây ra chuyện khiến cháu gái ta kinh hãi?” - Hoàng lão gia chầm chậm hỏi nhưng giọng điệu vẫn không hề kém uy lực.
“Thưa ông, chuyện này là do Cao Thừa Hiên bên Colombia gây ra.” - Hoàng Gia Khiêm nhìn Đoàn Nam Phong sau đó quay sang lễ phép trả lời Hoàng lão gia.
Hoàng lão gia nhíu mày hỏi: “Cao Thừa Hiên là kẻ nào?”
Hoàng Gia Khiêm nhìn quản gia Hạ ra hiệu cho ông nói với Hoàng lão gia.
Quản gia Hạ cúi đầu nói nhỏ vào tai ông: “Cao Thừa Hiên của Cao gia, cháu nội Cao Hoàng Miên.”
Hoàng lão gia nghe xong liền chấn động, bao nhiêu năm kể từ khi Cao Nhã Miên nhảy lầu tự vẫn, ông đã không còn qua lại với nhà họ Cao. Sao cháu nội Cao Hoàng Miên lại xuất hiện bắt cóc Tinh Vân? Ông nghiêm giọng hỏi: “Hắn muốn làm gì?”.
Hoàng Gia Khiêm liền nói: “Hắn nói hắn yêu Tinh Vân. Nhưng cháu nghĩ lý do chính là muốn trả thù. Bởi vì hắn đã có vợ.”
Hoàng lão gia thở dài, bản cũ soạn lại. Hắn là muốn đòi lại công bằng năm xưa cho người nhà mình. Hoàng lão gia hai mắt xa xăm nghhĩ ngợi. Sau đó liền nói: “Có bắt được nó không? Ta muốn gặp nó hỏi cho rõ?”.
Đoàn Nam Phong lúc này mới lên tiếng: “Tình huống lúc đó rất căng thẳng, người của Cao Thừa Hiên không hề ít, hỏa dược cũng lớn cho nên để bảo đảm an toàn cháu không thể ra tay đối kháng với hắn. Sau khi thương lượng, hắn đã cùng chúng cháu về New York, đang ở bên ngoài chờ.”
“Thương lượng sao? Các người thương lượng chuyện gì?” - Hoàng lão gia khó chịu hỏi.
Hoàng Gia Khiêm liền nói: “Bọn cháu đang giữ vợ hắn để trao đổi với Tinh Vân. Hắn cùng bọn cháu đến New York là để mang cô ấy về.”
Hoàng lão gia liền gật đầu nói: “Ta muốn gặp thằng nhóc đó.”
Ngay sau đó Cao Thừa Hiên bước vào. Dáng vẻ rất khệnh khạng, đầu ngẩng cao, tay đút vào hai túi trước của quần jean. Nhìn thấy Hoàng lão gia anh cũng không chào, chỉ chờ thủ hạ kéo ghế và ngồi xuống. Anh từ từ kéo mắt kính xuống. Một gương mặt anh tú với ánh mắt sắc lạnh đập vào mắt Hoàng lão gia. Nụ cười khinh khỉnh nhếch lên: “ Ông còn sống à? Loại người giống như ông Diêm Vương cũng không nhận.”
“Ngươi...” - Quản gia Hạ nghe xong không kiềm được liền lên tiếng. Bà Minh, Lưu Viễn và mọi người đều sững sờ chứng kiến thái độ ngạo mạn của Cao Thừa Hiên.
Hoàng lão gia nhếch mép cười, hàm râu mép cũng vì thế mà vểnh lên tạo thành đường cong khinh bỉ đối phương: “Một thằng oắt con lại tỏ ra xấc láo với ta. Không biết sống chết là gì. Nói đi, cậu bày ra nhiều trò như vậy là muốn làm gì?”
Cao Thừa HIên cười lớn thái độ ngạo nghễ: “Muốn gì sao? Chính là muốn trả thù ông. Cho ông hiểu cái gì là mất mát.”
Hoàng lão gia cười khẩy đáp: “Vậy sao? Vậy cậu đã thành công chưa?”
Cao Thừa Hiên đang cười thì đanh mặt lại trước câu hỏi của Hoàng lão gia. Anh liếc mắt nhìn sang Tinh Vân, sau đó nghiêm trọng nói: “Những gì ông nợ nhà họ Cao, tôi sẽ trả hết lên người cháu gái bảo bối của ông. Nhưng tôi đổi ý rồi. Chỉ cần ông gả Tinh Vân cho tôi, từ nay trở đi tôi sẽ không tính sổ với ông nữa. Hiếu kính với ông như ông ngoại mình.” (T_T)
Hoàng lão gia cười lớn nói: “Lão già ta có lụi bại đến mức cần thằng ranh như cậu hiếu kính không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.