Chương trước
Chương sau
Hoàng lão gia nhìn thấy Tinh Vân bị bắt cóc mà đến giờ vẫn chưa tìm được thì liền lên cơn đâu tim. Hoàng Gia Khiêm cũng đưa ông về New York.
“Gia Khiêm, con phải tìm được em và không được để Nebula bị chìm.” - Hoàng lão gia trước khi đeo ống thở liền nắm tay Hoàng Gia Khiêm căn dặn.
Hoàng Gia Khiêm cả người ướt đẫm mồ hôi, quần áo xốc xếc. Công tác cứu hộ con tàu, trấn an khách mời, trấn áp truyền thông trong thời gian ngắn đã khiến anh phờ phạc.
“Ông ngoại an tâm, con nhất định đưa Tinh Vân bình an trở về. Nebula là con tàu không bao giờ chìm.” - Tuy vậy anh vẫn hứa chắc cho ông ngoại yên tâm. Mặc dù trong lòng anh biết đối phương không phải hạng xoàng. Hắn có thể đấu ngang cơ với anh thì chứng tỏ hắn có đủ lực và đủ mưu. Cho nên ngày nào Tinh Vân còn trong tay hắn thì một ngày Hoàng Gia Khiêm không thở nổi.
New York vốn là căn cứ địa của Lâm gia và Lâm Thiên Vũ cho nên trong thời gian ngắn nhất mọi thiết bị cần thiết để truy tìm ra tung tích của Tinh Vân nhanh chóng được anh thiết lập trong phòng làm việc cao nhất tại khách sạn The Heaven.
Đoàn Nam Phong cả người vô lực tựa vào ghế sofa trong phòng làm việc của Lâm Thiên Vũ, anh ôm trán mệt mỏi suy nghĩ.
Một lúc sau Hoàng Gia Khiêm bước vào, tay cầm tập hồ sơ đặt xuống bàn: “Đã tìm ra một manh mối.”
Đoàn Nam Phong như lò xo bật dậy chợp lấy tập hồ sơ mở ra xem: “Đây là những người trên tàu biến mất sao?”
Hoàng Gia Khiêm gật đầu: “Chính là bọn chúng. Sau khi, Tinh Vân bị đưa đi, toàn bộ bọn người này cũng biến mất theo. Những tên bịt mặt bị thương mà chúng ta bắt được đa phần là được thuê từ quân tinh nhuệ trong quân đội của những quốc gia Nam Mĩ, Trung Đông, Tây Phi... Bọn chúng được huấn luyện bài bản, chuyên nghiệp và nhận lời đánh thuê. Người thuê rất thông minh, chúng dùng nguồn nhân lực từ nhiều hướng để chúng ta không sao lần ra được tung tích của bọn chúng từ bọn lính đánh thuê này.”
“Không có một ai là người của bọn chúng sao?” Lâm Thiên Vũ chau mày hỏi.
“Có, nhưng tất cả đã tự sát.” - Hoàng Gia Khiêm lắc đầu nói.
“Trung thành đến mức này. Đúng là ngu ngốc.” - Đoàn Nam Phong lắc đầu. Anh nhìn kỹ từng gương mặt trong hồ sơ, sau đó liền dừng lại ở một trang. Mắt nhíu lại, ngón tay trỏ vô thức giơ lên không trung: “Thiên Vũ, cậu nhìn bức ảnh này xem. Tên này trong rất quen mặt.”
Lâm Thiên Vũ ghé mắt vào tập hồ sơ. Sau đó nhìn Hoàng Gia Khiêm nói: “Anh Khiêm, chúng ta đã gặp tên này đi cùng Tinh Vân ở hồ bơi, lúc đụng mặt Lưu Uyển Linh phải không?”
Hoàng Gia Khiêm nhìn vào bức ảnh chân dung cùng hồ sơ của tên Tiến, sau đó gật đầu xác nhận.
Đoàn Nam Phong nhíu mày: “Tại sao Tinh Vân lại có liên hệ với hắn?”
Hoàng Gia Khiêm thở dài nói: “Lần trước Tinh Vân nói là tình cờ gặp trên tàu. Nhưng sau đó tôi cho điều tra lại thì ra là tên này bị một tên công tử nhà giàu và cô nàng Elizabeth bắt nạt cho nên Tinh Vân đã giúp hắn đuổi hai tên kia xuống tàu.”
Đoàn Nam Phong lại cau mày: “Không đơn giản như vậy. Tên này là cố tình tiếp cận Tinh Vân.”
Đoàn Nam Phong nhắm mắt yên lặng suy nghĩ. Sau đó anh từ từ mở mắt ra, nhìn Lâm Thiên Vũ và Hoàng Gia Khiêm nói: “Tôi đã biết hắn là ai rồi.”
Hoàng Gia Khiêm và Lâm Thiên Vũ bất động chờ câu trả lời của Đoàn Nam Phong, trống ngực không khỏi đập loạn.
“Hai người thử che đi vết sẹo dài trên mặt hắn xem, có nhận ra ai không?” - Đôi mắt Đoàn Nam Phong hẹp dần ánh lên một tia hung hiểm.
Hoàng Gia Khiêm và Lâm Thiên Vũ liền sững người, toàn thân tê cứng: “Cao Thừa Hiên, ông trùm ma túy khét tiếng ở Colombia.” - Cả hai người đồng thanh nói và cũng nhỏ dần giọng rồi nuốt luôn mấy từ cuối.
Hoàng Gia Khiêm nhắm mắt lại: “Chả trách thủ đoạn lại hiểm độc như vậy.”
Một luồng khí lạnh chạy dọc người Lâm Thiên Vũ: “Tinh Vân sẽ thế nào đây? Hắn không để cô ấy nghiện ma túy chứ?”
Đoàn Nam Phong nhìn Lâm Thiên Vũ bằng ánh mắt lo lắng và có phần xót xa. Từ lúc anh và Lâm Thiên Vũ nhúng chân vào Hắc đạo, vào sinh ra tử chưa từng sợ hãi. Vậy mà bây giờ trái tim cả hai người đều như ngừng đập.
“Trùm buôn ma túy, chuyện gì cũng dám làm. Không nguyên tắc, không đạo lý. Tinh Vân lần này e là...” - Hoàng Gia Khiêm phút chốc hít thở không thông, ngã khụy xuống ghế.
Không khí trong phòng phút chốc đông cứng, mãi một lúc sau, Đoàn Nam Phong mới cất nổi lời:
“Nhưng tôi không hiểu, Nebula được bố trí an ninh cẩn thận, lại đích thân anh Khiêm kiểm tra những thứ được đưa lên tàu. Với mấy tên giả mạo này tuyệt đối không thể gây hấn trên tàu. Vậy cái đám lính đánh thuê đông như vậy là từ đâu ra?”
Hoàng Gia Khiêm chau mày: “Đúng thế, những người và những vật được đưa lên tàu tuyệt đối được kiểm tra chặt chẽ. Hệ thống an ninh tinh vi chỉ có hơn của chính phủ chứ không thể kém được. Phía boong tàu tôi đã chặn đứng bọn chúng. Vậy đám lính này được đưa lên tàu lúc nào mà tôi không biết?”
Lâm Thiên Vũ liền nói: “Chỉ có một khả năng.”
Ba người đưa mắt nhìn nhau gật đầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.