Chương trước
Chương sau
Tại một góc khác trên tàu, Đoàn Nam Phong căn dặn bảo mẫu và giúp việc túc trực chăm sóc Tinh Nhật cẩn thận rồi anh mới an tâm rời đi.
Trên đường đi đến phòng của Tinh Vân, anh đi ngang qua khu vực vũ trường bật nhạc sôi động mở cửa phục vụ khách suốt đêm. Vũ trường hiện đại được trang bị thiết bị tối tân để phục vụ những khách hàng khó tính và sành điệu nhất Thế Giới, có thể sánh ngang tầm những vũ trường đắt đỏ nhất trên mặt đất. Nơi này về đêm quy tụ các cậu ấm cô chiêu đến đốt tiền và lắc lư giải trí.
Phía góc bàn gần cửa ra vào, một mĩ nhân xinh đẹp, tóc đen xoăn với đôi mắt sâu mị người đang từng hóp từng hóp uống ly rượu mạnh. Ngày hôm nay, cô đã bị ép ký tên vào tờ đơn ly hôn với Đoàn Nam Phong. Ba năm trước, cô ngày cũng như đêm mong đến ngày thoát khỏi cuộc hôn nhân này. Vậy mà khi nó đến, sao lòng cô lại sầu não như vậy?
“Nhìn kìa, ở đâu ra mà có một cô gái gợi cảm như vậy ngồi uống rượu sầu?” - Một thanh niên trẻ đang say rượu mơ hồ cùng đám bạn bước đến chỗ Lưu Uyển Linh.
Một đứa khác lấy điện thoại ra rọi đèn vào mặt cô và kêu lên: “Đúng là cực phẩm.”
Một đứa khác lại vuốt lấy làn da mềm mại phía đùi cô: “Quá ngon rồi. Đêm nay chúng ta chia nhau ăn nó đi.”
Cả đám hô hố cười lên.
Một đứa khác lên tiếng: “Khách trên con tàu này không phải dạng tầm thường. Nhìn bộ váy Gucci nó đang mặc cũng biết không phải là hạng chúng ta dễ xơi. Cẩn thận đụng phải thiên kim của Hoàng Thiên.”
Một đứa choai choai khác nhìn qua một lượt đánh giá: “Không phải Hoàng Tinh Vân đâu. Lần trước nhìn cô ấy trên màn hình lớn tao không sao quên được. Đúng là cao sang quý phái, xinh đẹp hiếm có. Còn ả này, nhìn có đẹp nhưng làm sao sánh bằng.”
Lưu Uyển Linh nghe nhắc đến tên của Tinh Vân liền tỉnh giấc: “Tại sao trong mắt các người chỉ có Hoàng Tinh Vân. Cô ta có gì hay ho? Chỉ là một con điếm của Đoàn Nam Phong thôi.”
Cả bọn đàn ông trẻ tuổi ăn mặc đắc tiền sững người vì phát ngôn của mĩ nhân đang quằn quại trên sofa. Một trong số họ lên tiếng hỏi: “Em gái, em nhục mạ chủ nhân con tàu như vậy, không sợ họ ném em xuống biển làm mồi cho cá sao?”
Một đứa khác lại hỏi: “Em có quan hệ gì với Đoàn Nam Phong?”
Lưu Uyển Linh trong lúc say rượu, giọng nói cũng lạc đi nói không thành câu: “Vợ...đã...từng... Tôi.”
Một người trong số đó tinh ý nheo mắt nhìn, nói: “Nhìn rất giống mĩ nhân Lưu Uyển Linh bên cạnh Đoàn chủ tịch của Đoàn thị.”
“Thì ra là bị Đoàn Nam Phong vứt bỏ.” - Một giọng mỉa mai vang lên.
“Lôi thôi làm gì, đem về phòng đi.” - Lại một giọng đàn ông không nhịn được mà kích động nói.
Cả bọn đầy hứng khởi hú lên: “Được, được lắm!”
Xui xẻo thay cho cả bọn khi vừa bước đến cửa đã đụng phải một gương mặt lạnh băng cùng ánh mắt đáng sợ của loài sói hoang. Không ai nói với ai câu nào liền buông Lưu Uyển Linh ra. Lưu Uyển Linh mơ mơ màng màng nhìn thấy Đoàn Nam Phong liền mỉm cười nói: “Nam Phong, anh đến rồi. Anh không bỏ rơi em. Em biết, anh không thể buông tay em. Em yêu anh... Nam Phong...”
Đoàn Nam Phong nhìn Lưu Uyển Linh ngã vào người mình, mắt nhắm nghiền lây không dậy nữa thì liền lắc đầu hết cách. Sau đó anh nhìn sang bọn công tử nhà giàu, âm lãnh nói: “Trên con tàu Nebula này mà các người cũng dám làm càng sao? Không cút hết cho tôi.”
Cả một đám hơn chục đứa nhìn nhau quay đi lẩm bẩm: “Lưu Uyển Linh ngon như vậy, lại bị vụt mất.”
Một đứa nhún vai nói: “Chịu thôi. Đàn bà của Đoàn Nam Phong mười đứa chúng ta không xơi nổi đâu.”
“Tao nghe nói Đoàn Nam Phong không chỉ ra có năng lực trên thương trường mà còn khét tiếng trong giới hắc đạo.”
Một đứa khác lại thè lưỡi nói: “Hắn có đai đen Karate năm mười hai tuổi. Mười bốn tuổi đã lên sàn đấu quyền Anh. Mười sáu tuổi đã nổi danh trong giới đấu quyền vì liên tục là đương kim vô địch. Mày muốn mềm người sao?”
Đoàn Nam Phong nhíu mày khó chịu nhìn đám công tử ăn chơi vừa đi vừa nói. Những lời lúc nãy bọn chúng và Lưu Uyển Linh nói với nhau cứ như vậy rơi vào tai anh. Anh không muốn lo chuyện của Lưu Uyển Linh nhưng hôm nay anh đã tình cờ đi qua đây, cho nên cuối cùng vẫn là ra mặt cho cô ấy.
Nhìn thấy đám con nhà giàu choai choai này, bất giác anh nghĩ về tuổi trẻ ngông cuồng của mình cũng giống như bọn họ. Hứng thú và bồng bột bất chấp hậu quả. Giờ nhìn lại tự thấy bản thân có chút ân hận.
Trước khi gặp gỡ Tinh Vân, quả thật anh chẳng có chút ý niệm hay trách nhiệm gì về việc kết hôn. Nhưng từ khi cô ấy xuất hiện, càng ngày anh càng bất ngờ về bản thân mình. Cả ngày chỉ muốn quấn lấy nàng, tham luyến cảm giác ấm áp mà nàng mang lại và mong ước cả đời này cũng cứ như vậy.
Sau khi giao Lưu Uyển Linh cho Lâm Thanh đưa đến chỗ Lưu Viễn thì Đoàn Nam Phong mới thở phào hướng về phòng của Tinh Vân. Lúc Đoàn Nam Phong bước đến cửa phòng của Tinh Vân đã thấy hơn chục tên vệ sĩ cao to đứng canh trước cửa. Đoàn Nam Phong đã lên sẵn tinh thần đánh nhau với bọn họ để cướp nàng nhưng không ngờ vừa nhìn thấy Đoàn Nam Phong cả đám vệ sĩ liền cung kính cúi đầu nhường đường mở cửa cho anh.
Một tên trong số đó nói: “Đoàn tổng tài, Hoàng tiểu thư đang chờ ngài.”
Đoàn Nam Phong nghe xong liền nhếch môi cười, nôn nóng bước thẳng vào phòng ngủ. Trước mắt anh, một bóng hồng xinh đẹp đang nằm sấp trên giường. Chiếc áo ngủ màu xanh ngọc bích mỏng tang ngắn củn chỉ đủ phủ lên cặp mông đang vểnh cao của cô. Đôi chân trắng ngần thon dài đang gấp khúc nhịp nhịp theo điệu nhạc phát ra từ chiếc điện thoại cô đang cầm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.