“Hay để tôi thay cho em?” - Đoàn Nam Phong vẻ mặt cương quyết, không giống nói đùa. Nghiêm giọng nói.
Tinh Vân lại sợ chọc giận hắn thì nàng lại hứng chịu hậu quả. Ngàn vạn lần không thể tiếp tục phát sinh quan hệ giường chiếu với hắn. Nghĩ vậy cô liền đi vào nhà vệ sinh thay chiếc áo sơ mi mà hắn đưa cho. Lúc bước ra cô không quên cầm theo chiếc váy bị ướt treo lên cửa sổ để phơi.
Khi Đoàn Nam Phong tay cầm bữa trưa từ ngoài bước vào phòng ngủ thì đập vào mắt anh lại là đôi chân thon dài trắng muốt của Tinh Vân đang đứng trên ghế để treo chiếc váy. Hình ảnh năm xưa một lần nữa tái hiện trong đầu anh.
Đoàn Nam Phong nhắm mắt hít thở thật sâu để cố kiềm nén cảm xúc nhưng cổ họng cứ tự nhiên khô khốc. Anh nhẹ nhàng đặt bữa trưa xuống bàn. Tiếng gió từ hồ Huron thổi vào mát rượi nhưng người nào đó cơ thể đã nóng không chịu nổi.
Phụ nữ thà không mặc gì thì thôi, chứ nếu cứ mặc áo của đàn ông thì y như rằng là khiêu khích. Với Đoàn Nam Phong thì cái kiểu đứng như thế này của Tinh Vân lại chính là “tử huyệt chí mạng” của hắn.
“Tinh Vân à Tinh Vân, Đoàn Nam Phong tôi “cha sinh mẹ đẻ” có tính kiềm chế rất tốt trước phụ nữ nhưng sao lần này đến lần khác em cứ khiêu khích tôi.” - Nghĩ vậy hắn liền nhẹ như không bước đến chỗ của nàng, nhanh chóng vòng tay ôm lấy đôi chân của nàng, đặt môi hôn vào khuỷu chân nàng.
Tinh Vân giật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em/1792039/chuong-18-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.