“Con chào ông đi!” - Tinh Vân bế đứa bé đưa gần về phía Hoàng lão gia. Đứa bé nghe theo lời cô liền chu mỏ ra chào ông. Hoàng lão gia nhìn nhìn đứa bé một lúc, gương mặt không lộ ra vui buồn khiến không ai rõ ông đang nghĩ gì.
“Trên tàu có rất nhiều khu giải trí, cháu đưa thằng bé đi chơi đi. Bây giờ ta cũng phải đi chơi golf với vài người bạn.” - Bất ngờ Hoàng lão gia mỉm cười giọng ồn ồn lên tiếng.
Lâm Chấn Thiên cũng theo chân ông quay lưng đi. Tinh Vân chuẩn bị bế con trai đi chơi thì Tinh Nhật liền quay sang nhìn Đoàn Nam Phong như muốn hỏi ý kiến. Hắn liền mỉm cười nói: “Con đi chơi đến mười hai giờ thì quay lại đây.” - Đoàn Nam Phong dặn con nhưng cũng đồng thời là nói cho mẹ cậu nghe giờ trả con về.
Tinh Vân liền mỉm cười và cùng cậu bé gật đầu. Trong lòng không khỏi khâm phục Đoàn Nam Phong vì hắn đã dạy được một đứa con ngoan và biết nghe lời như vậy.
Bảo Vy lúc này cũng đứng lên hô lớn: “Hoàng tử bé, chờ cô với.” - Sau đó liền vội chạy theo mẹ con Tinh Vân.
Ưng Túc cũng đứng lên, cầm giỏ xách của nàng bước nhanh tới: “Vợ à, túi xách của em đây. Đi cẩn thận, có lên boong tàu thì đội thêm nón và khoác thêm áo. Anh để tất cả trong này đấy.”
Bảo Vy mỉm cười nói: “Em biết rồi! Nhanh! Em phải đuổi theo “tiểu soái ca” của em.”
Ưng Túc cười cười nói: “Hôn tạm biệt anh đã.”
Bảo Vy quay đi chỉ dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em/1792036/chuong-17-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.