Chương trước
Chương sau
Bà Catherine sau hồi lâu quan sát cử chỉ thân mật kín đáo của Đoàn Nam Phong với Tinh Vân thì trong lòng bà đã có câu trả lời. Ngay lập tức lòng bà bỗng vui, bà mỉm cười lên tiếng đặt bẫy: “Tinh Vân, chắc mọi người chưa nói cho cháu biết. Hai nhà Đoàn - Hoàng từ lâu đã có lời hứa kết làm thông gia. Nhưng đến giờ vẫn chưa thực hiện được. Vì Nam Phong ba năm trước đã kết hôn. Cho nên... có lẽ phải chờ đến đời của Tinh Nhật và con của cháu.”
Tinh Vân đang ăn liền buông đũa xuống, sắc mặt rất kém quay mặt sang nhìn Đoàn Nam Phong. Hắn vẫn điềm tĩnh, sắc mặt không thay đổi. “Hắn đã biết từ trước rồi sao?” - Tinh Vân nhíu mày nghĩ ngợi.
Sau đó cô như chợt tỉnh: “Tinh Nhật? Con trai mình tên Tinh Nhật sao? Hôn sự đến đời Tinh Nhật sẽ kết hôn... hả... không được.” - Với ý nghĩ kích động như vậy cho nên Tinh Vân liền kêu lên:
“Không được!” - Không chỉ có Tinh Vân kêu lên mà ngay cả Đoàn Nam Phong cũng kiên định nói.
Cả bàn ăn quay lại nhìn hai người họ. Đến lúc này thì Hoàng lão gia tuy đã có đáp án trong lòng nhưng ông bình thản lên tiếng hỏi: “Vì sao?”
Tinh Vân mất bình tĩnh vì mình đã hớ lời, cô quay sang nhìn Đoàn Nam Phong rồi rũ vai, cúi mặt, mím môi. Đoàn Nam Phong đặt tay lên bàn, ngón út khẽ chạm vào tay Tinh Vân, cười ôn hòa từ tốn đáp: “Vì cháu muốn là người thực hiện tâm nguyện của ông cháu. Không biết ý của Hoàng lão gia thế nào?”
“Cậu đã có vợ rồi, thực hiện cách nào? Thật biết nói đùa!” - Hoàng lão gia nghe xong liền cười lớn chỉ trích anh.
“Cháu đang tiến hành li hôn.” - Đoàn Nam Phong bình thản nhìn Hoàng lão gia đáp.
“Như vậy cũng không được.” - Hoàng lão gia lên tiếng phản bát.
Đoàn lão phu nhân nghe xong liền nhíu mày hỏi lại: “Vì sao?”
Hoàng lão gia nhìn sang Tinh Nhật đang ngồi ăn rất ngoan bên cạnh bà Minh và bà Catherine, sau đó mang cậu bé ra công kích Đoàn Nam Phong: “Vì cậu đã có con rồi. Như vậy sẽ uất ức cho cháu gái tôi. Nó không thể làm mẹ kế và nuôi con người khác được. Nhìn xem, có biết bao nhiêu gia đình trọc phú muốn cưới cháu gái tôi. Người làm ông này sẽ không vì bất cứ điều gì mà để cháu gái tôi chịu thiệt được.”
Tinh Vân nghe đến đây tay đang cầm đũa cũng tự nhiên khựng lại. Đứa bé trước mặt rõ ràng là con trai ruột thịt của cô nhưng làm sao để nói ra chuyện này đây? Cô quay sang nhìn Đoàn Nam Phong liền thấy hắn nhìn cô mỉm cười trấn an tựa như thể nói cho cô biết “hắn sẽ gánh vác mọi chuyện”. Bất giác Tinh Vân cảm thấy sống lưng toát mồ hôi lạnh dù nhiệt độ ở sảnh tiệc rất mát mẻ. Cảm giác đối mặt với người lớn thật là một ải khó qua với nhiều đôi yêu nhau chân chính chứ nói chi “vô danh vô phận” như cô. Tinh Vân chống cằm nhìn Đoàn Nam Phong nghĩ ngợi: “Mà cũng lạ, tự nhiên đang yên đang lành sao lại đòi ly hôn với vợ? Không lẽ hai người họ là “cơm không lành canh không ngọt” cho nên hôm nay hắn mới một mình dắt con đến tìm cô? Nói như vậy là sau khi hắn bị đá mới nghĩ đến cô sao? Thì ra cô là lựa chọn thứ hai của hắn. Nói thế nào hắn cũng vẫn là yêu Lưu Uyển Linh hơn.” - Nghĩ đến đây tự nhiên Tinh Vân thấy thật bẽ bàng cho thận phận “người đến sau” của mình. Suy nghĩ này vô hình đã trở thành cái gai trong lòng cô đối với tình cảm của Đoàn Nam Phong.
Đoàn Nam Phong nghe Hoàng lão gia nói xong thì bình tĩnh quay sang nhìn Tinh Vân đang chống cằm nhìn mình, ánh mắt như bay về nơi nào xa lắm. Anh khẽ nhếch môi cười điềm nhiên lên tiếng: “Mẹ kế sao? Hay chúng ta hãy nghe thử ý kiến của Hoàng tiểu thư xem sao?”
“Phải đó, lúc nãy Tinh Vân cũng phản đối hôn sự cho chắt của chúng ta. Hay là thử nghe ý kiến của Tinh Vân xem thế nào.” - Đoàn lão phu nhân liền tiếp lời bềi thêm cho cháu trai mình, bà mỉm cười đưa mắt nhìn sang Tinh Vân.
Tinh Vân bất giác giật mình khi nghe tên mình bị gọi. Cô nhẹ “ừ” một tiếng rồi mới bắt đầu suy nghĩ cách ứng phó. Bất ngờ bị lâm vào thế khó, không thể hứa hôn cho Tinh Nhật, cũng không thể giải thích lý do phản đối. Càng không muốn nghĩ đến tương lai làm “lựa chọn thứ hai” của Đoàn Nam Phong hay tệ hơn là kẻ thứ ba. Xét cho cùng sau nhiều năm như vậy hắn cũng không bỏ được Lưu Uyển Linh. Hắn yêu Lưu Uyển Linh không phải giả mà tình cảm hắn dành cho Lưu Uyển Linh không phải ít. Quan trọng hơn là hai năm nay lòng cô đã tĩnh như mặt hồ, không muốn vướng vào đau khổ hay nói chuyện yêu đương nữa nói chi là kết hôn theo hôn ước gì đó. Cho nên nhất thời không biết nói sao trước sự trông đợi của hai bên gia đình. Tinh Vân đưa mắt nhìn khắp bàn ăn một lượt rồi bắt đầu cúi xuống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.