Tuy giờ ra trận đang đếm ngược từng giây nhưng Amy vẫn nghĩ cách giúp Tinh Vân. Cô gấp gáp chạy thật nhanh về phía kho chứa quân trang lấy ra áo chống đạn và quân phục đưa cho Tinh Vân mặc vào. Sau khi Tinh Vân chồng nhanh quân phục lên người thì Amy liền đưa cho cô một cây súng trường để xông pha ra trận.
“Em không chắc được chuyện gì sẽ xảy ra nhưng hiện tại chúng ta không còn quân lực để chống lại bọn chúng nữa rồi. Lửa đã cháy đến mày, nếu chúng ta thua thì cả tòa thành này và cái làng tị nạn kia sẽ không còn ai sống cả. Cho nên, em chỉ biết liều mạng thôi.” - Amy vừa nói vừa giúp Tinh Vân chỉnh trang quân phục.
Tinh Vân gật đầu nghiêm túc đáp lại: “Chị cũng sẽ liều mạng. Chúng ta đồng tâm hiệp lực để bảo vệ nơi này, bảo vệ những người dân trong làng.”
Amy gật đầu mỉm cười nói: “Phải, nhất định dốc sức để bảo vệ nơi này. Bởi vì chúng ta đã từng ở đây một thời gian, cũng từng gặp gỡ và quen biết rất nhiều người cho nên sẽ vì họ mà chiến đấu.”
Nói xong Amy và Tinh Vân liền lao ra phía giới tuyến chiến đấu quên mình để chặn lại bước tiến của quân địch. Gặp một tên bắn một tên.
Sau khi bắn rất nhiều phát súng và hạ được kha khá quân địch, Tinh Vân cũng không ngờ có lúc bản thân mình lại cầm súng ra trận và dũng cảm đến mức dám bắn người nhưng thực sự cô đã không còn sự lựa chọn. Đoàn Nam Phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em-ban-moi/1859413/chuong-837.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.