Đoàn Nam Phong nhìn bộ dạng hoảng sợ của cô thì liền che miệng phì cười. Anh vừa cười vừa lắc đầu nói cái giọng của người bề trên: “Bé con, em biết sai là được rồi. Anh sẽ tha cho em.”
Tinh Vân bĩu môi xị mặt nghĩ thầm: “Rõ ràng người ta chỉ muốn một chút ngọt ngào cho giống bạn bè thôi mà, làm gì nghiêm trọng như vậy. Tí nữa thì...”
Tinh Vân nghĩ đến đây, hai má liền ửng hồng, cô len lén liếc mắt nhìn qua gương mặt đượm tình của Đoàn Nam Phong rồi cười thầm ý nhị. Đoàn Nam Phong thật yêu cái dáng vẻ này của cô, anh không kiềm được liền hôn một cái vào má của cô, rồi nhẹ giọng hỏi bên tai cô: “Em đang cười gì?”
Tinh Vân khẽ lắc đầu đáp: “Em có cười gì sao?”
Đoàn Nam Phong nhếch môi cười thỏ thẻ vào tai cô bằng cái giọng vừa nghiêm vừa tình: “Bà Đoàn, lâu rồi bà không bị phạt cho nên ngay cả hứa gả cho người khác bà cũng dám làm. Bây giờ cười gì cũng không nói cho chồng biết có phải không?”
Tinh Vân nghe xong liền chớp chớp mắt tỏ vẻ vô tội, ngây ngô nói: “Sao anh lại gom hai chuyện lại nói vậy. Với lại chuyện với Oda em đã nói rõ rồi mà.”
Đoàn Nam Phong nhếch môi cười bình thản nói: “Trong mắt anh chuyện em và cái tên Oda đó cũng chỉ nhỏ như chuyện em không nói với anh vì sao em lại cười.”
Tinh Vân bĩu môi liếc mắt nhìn anh rồi đáp lại: “Anh thật ngạo mạn. Không sợ em thay lòng hay sao?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em-ban-moi/1859406/chuong-830.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.