Màn hình bên kia là phòng làm việc lớn của Oda, không khí căng thẳng cộng thêm vẻ mặt nghiêm túc của Ưng Túc khiến cho ba người phụ nữ bắt đầu bất an.
Bảo Vy lập tức lên tiếng hỏi: “Túc heo, có chuyện gì sao?”
Ưng Túc nhìn thấy Bảo Vy, mọi căng thẳng như được giải tỏa, anh cố mỉm cười với cô để làm nhẹ tình hình rồi trầm giọng nói: “Bọn anh đã tìm được Tinh Vân và Dorothy, Osaze cũng không sao. Chỉ là hiện tại bọn anh chưa thể quay về.”
Nghe đến đây hai người phụ nữ ở phía sau lưng Bảo Vy liền xôn xao hỏi dồn: “Vì sao? Vì sao các anh không thể quay về?”
“Có chuyện gì?”
“Phải đó Túc heo, đã xảy ra chuyện gì vậy? Mau nói em biết đi.” - Bảo Vy cũng gấp gáp hỏi anh.
Ưng Túc hít sâu một hơi, cố gắng giữ giọng trầm tĩnh nói với cô: “Libya chính thức có nội chiến. Hiện tại cổng biên giới ở Ai Cập đã đóng lại và họ cho quân dàn trận để bảo vệ biên giới. Tụi anh tạm thời không thể quay về.”
Bảo Vy nghe xong cả người cứng đờ. Hai mặt sững sờ nhìn Ưng Túc, rưng rưng nói: “Không phải đại sự quán sẽ giúp cho công dân quay về nước hay sao? Họ đâu rồi?”
Ưng Túc lắc đầu nói: “Ngày hôm qua họ đã hoàn thành công việc và rút hết về Mĩ rồi. Hiện tại quân từ Tripoli đang đông tiến sang chỗ của bọn anh cho nên...”
“Lâm Thanh đâu, em muốn gặp anh ấy.” - Chưa đợi Ưng Túc nói hết câu, Lưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em-ban-moi/1859378/chuong-802.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.