“Cát Vũ. Em....” - Đoàn Nam Phương chặn lời anh, muốn nói gì đó nhưng lại không thể nói nên lời.
Lâm Cát Vũ cười nhạt rồi nói tiếp: “Em không cần giải thích với anh. Trong lòng em như thế nào thì chỉ có em hiểu rõ. Anh không muốn ép em, cũng không muốn miễn cưỡng tình cảm của em. Nếu hai chúng ta vì hoàn cảnh, vì vô tình, vì nhầm lẫn mà đi quá mong muốn trong lòng em thì hãy dừng lại đi. Anh không muốn một ngày nào đó em thấy nuối tiếc vì tình cảm bốc đồng của hôm nay.”
Từng lời của Lâm Cát Vũ chậm mà uy, nhẹ mà sắc tựa như dao nhọn khoét sâu vào trái tim của Đoàn Nam Phương khiến cô không sao chịu nổi. Trước mặt cô lúc này không phải là một Lâm Cát Vũ háo sắc hay chọc cho cô cười như khoảng thời gian ở khu khảo cổ nữa mà là một Lâm Cát Vũ lạnh lùng lãnh đạm và điềm nhiên đến mức tháo chiếc nhẫn “sa mạc tình yêu” trong tay của cô ra rồi quay mặt đi. Đoàn Nam Phương sững sờ và run rẩy nhìn bàn tay trống trơn, giờ đây chỉ còn lại một vết hằn mà thôi. Cô ôm lấy trái tim mình khóc ròng nhìn Lâm Cát Vũ bước lên Thần Phong uy dũng trước mặt mà không nói nổi lời nào.
Lưu Uyển Linh và Bảo Vy thấy vậy cũng chạy lại đỡ lấy cô hỏi han: “Có chuyện gì vậy? Sao em lại khóc nhiều như thế?
Những cảm xúc trong lòng Đoàn Nam Phương lúc này như vỡ òa. Cô vừa khóc vừa gào, giọng nói run rẩy nhòe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em-ban-moi/1859364/chuong-788.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.