Nói đến đây bà Minh liền không cầm được nước mắt. Tình huống xấu nhất bà cũng đã nghĩ đến để chuẩn bị tâm lý nhưng chuẩn bị tâm lý rồi thì sao? Sẽ không đau đớn ư?
Lúc này, Uyển Linh cũng đã đến biết thự nhà họ Phan. Cô kéo theo hành lý và mang theo ba con thỏ của mình đến giao cho ông Cao Hiển Minh.
Sau khi cúi đầu chào mọi ngươi thì cô liền quay sang ông Minh nhẹ giọng nói: “Ba, con sắp phải đi xa, không biết bao giờ sẽ về. Chỉ mong trong thời gian con đi vắng thì ba giúp con chăm sóc mấy con thỏ. Con đi rồi con sợ nó sẽ bị đói. Nhất là lúc này khi thỏ mẹ vừa mới sinh thỏ con thì cần nhiều dinh dưỡng hơn bình thường. Cho nên con xin ba giúp con cho tụi nó ăn ngày ba bữa và uống nước sạch. Mùa đông rất lạnh, ba nhớ lấy thêm rơm khô ủ ấm cho nó. Phân thỏ rất hôi cho nên ngày nào ba cũng phải nhớ đi đổ phân cho nó để tránh cho thỏ con khó chịu.”
Ông Cao Hiển Minh nghe xong thì đầu đầy vạch đen không biết đây có phải là Uyển Linh con mình hay không? Ông nuôi Lưu Uyển Linh từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng thấy cô chăm sóc ông tận tình như chăm mấy con thỏ này. Hóa ra, con của ông cũng đã học được cách chăm sóc rồi.
Sau khi nói xong một tràng dặn dò các thứ ăn uống sinh hoạt tiểu tiện của thỏ thì Lưu Uyển Linh mới an tâm nói lời tạm biệt ông: “Con biết con rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em-ban-moi/1859353/chuong-777.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.