Những điều Amy và Tinh Vân nghĩ đến hoàn toàn không sai. Sau một ngày đường lái xe hướng về phía biên giới Ai Cập thì nhóm của Đoàn Nam Phong và Lập Thế Khang gần như đã kiệt sức. Đoạn đường trên sa mạc Sahara xa xôi diệu vợi không một bóng người, họ chỉ biết đi, đi và đi về phía Mặt Trời mọc để quay về được Ai Cập mà thôi. Thậm chí nhiều lúc đi mãi chẳng thấy được cảnh vật thay đổi khiến cho họ hoang mang bản thân mình đang đi sai đường nhưng Đoàn Nam Phong vẫn quả quyết phải đi về hướng Đông mới có thể đến được Ai Cập. Bởi vì Ai Cập nằm bên trái của Libya.
Trên người họ lúc này ngoại trừ mấy khẩu súng cướp được từ bọn đốc công thì dường như chẳng có gì khác ngoài hai bàn tay trắng. Lần đầu tiên trong đời, Đoàn Nam Phong và Lập Thế Khang nếm trải được cảm giác mất trắng là cái tư vị gì.
“Còn đủ xăng để đi tiếp không Michael?” - Đoàn Nam Phong quan sát cảnh vật tối om bân ngoài rồi cất giọng hỏi.
“Vì chúng ta lấy được thêm xăng dự trữ từ mấy chiếc xe khác cho nên dư sức đi thêm hai ngày nữa.” - Michael lạc quan nói.
“Đi thêm hai ngày nữa thì chúng ta không đủ nước uống và thức ăn. Cho nên chạy nhanh một chút để sớn về Siwa.” - Lập Thế Khang trầm giọng lên tiếng.
Michael gật đầu rồi cho xe tăng tốc. Ryan ngồi bên cạnh anh cũng lên tiếng: “Khi nào muốn ngủ thì để tôi lái.”
Michael gật đầu nói: “Được, đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em-ban-moi/1859343/chuong-767.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.