Tinh Vân nghe Amy kể mà run sợ đến rươm rướm nước mắt. Cô thở dài than trách: “Tên Oda này đúng là đồ thần kinh, là tra nam, là vũ phu mà. Tất cả đều tại chị.”
Amy chậc lưỡi an ủi Tinh Vân: “Không thể trách chị được đâu. Em cũng nghĩ bà mười đó là “độc sủng nữ vương”, cái gì mà “hậu cung duy nhất” đó. Không ngờ trong mắt Oda thì cô ta cũng là giúp việc nhận lương và sinh con thôi.”
Tinh vân nhíu mày tức giận nói: “Hắn đúng là không có trái tim. Đúng ra ông trời nên để hắn cả đời cô đơn mới đúng.”
Nói đến đây, Tinh Vân liền muốn đứng lên đi sang thăm bà mười nhưng Amy đã ngăn cô lại: “Chị à, đừng chuốc thêm phiền và gây thêm chú ý nữa. Việc bây giờ của chúng ta là phải chuốc thuốc mấy con chó rồi trốn khỏi nơi này. Chuyện gia đình người ta thế nào chưa đến phiên chúng ta đi lo. Bây giờ em thật chỉ muốn về phụ mẹ em bán hoa mà thôi.”
Nghe đến đây, Tinh Vân liền cầm tay Amy an ủi: “Xin lỗi em, da của em yếu ớt như vậy mà anh Phong còn bắt em đi đến châu Phi.”
Amy nghe xong liền lắc đầu nói: “Không sao đâu, da của em đã chữa suốt năm năm rồi, cũng không phải là quá yếu. Cũng may từ hôm đến tòa thành này chưa đến mức bị tên điên Oda nhìn ra điểm yếu bắt em đi phơi nắng nên em còn trụ nổi.”
Tinh Vân hít một hơi dài rồi nhẹ giọng nói: “Nếu so ra thì bị nhốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em-ban-moi/1859329/chuong-753.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.