Chương trước
Chương sau
Đến gần hơn một chút cô mới thấy tấm hình trên tấm bia lớn trước mặt hắn. Gương mặt người phụ nữ trung niên xinh đẹp có nhiều nét hao hao gương mặt của Oda khiến Tinh Vân liên tưởng đến việc người phụ nữ này là mẹ hắn.

Bất giác, Tinh Vân lại thấy thương hại hắn. Xét cho cùng hoàn cảnh của Oda cũng rất đáng thương. Tuy nhiên, khi nghĩ đến những việc hắn đối với cô và mọi người thì cô liền tự dặn lòng: “Hắn là kẻ xấu, hắn bắt mình vào đây làm việc, còn đánh đập Osaze. Hiện tại còn bắt giam Nam Phong và mọi người. Không biết anh ấy  ở đâu và như thế nào. Tinh Vân, tuyệt đối không được cảm thông cho hắn. Cứ mặc kệ hắn, để khay thức ăn xuống rồi đi thôi.”

Tinh Vân chưa kịp bước đến đặt khay thức ăn xuống thì Oda đã phát hiện có người. Bình thường vào những lúc hắn cần tâm sự với mẹ thì không ai được phép đứng ở nơi này cho nên khi phát hiện có người hắn liền thấy lạ.

Hắn quay người lại, ánh mắt sáng quắc nhìn chầm chầm vào người phụ nữ đang đứng nghĩ ngợi ở sau lưng hắn. Quần áo có chút nhếch nhác nhưng gương mặt thì đẹp không thua ánh trăng sáng trên đỉnh đầu.

Nhìn thấy người phụ nữ trẻ người châu Á đang bê mâm thức ăn đứng tần ngần, Oda liền cất giọng uy nghiêm hỏi: “Sao cô lại đến đây?”

Tinh Vân nghe hắn hỏi mình bằng tiếng Anh mới nhớ ra là tên Oda này biết nói tiếng Anh. Hôm bọn chúng bắt nhóm của cô về đây thì cô đã nghe hắn nói tiếng Anh rất tốt, chứng tỏ là được cho đi học tử tế.

Nghĩ đến đây, Tinh Vân lại tự nhủ: “Dư thừa, dù sao cũng là cậu chủ của gia tộc Mohamed - chủ của cái khách sạn năm sao Oasis to lớn kia thì lý nào lại không được cho đi học.”

Tinh Vân nhìn thấy Oda đang chờ câu trả lời của mình, cho nên cô khng nghĩ mông lung nữa mà chậm rãi cúi đầu cung kính đáp: “Đốc công của tôi nói ngài muốn ăn khuya cho nên sai chúng tôi đi làm bữa khuya cho ngài.”

Oda nghe xong liền hỏi tiếp: “Vậy sao bà ấy không mang thức ăn vào phòng ăn của tôi mà lại sai cô mang đến đây?”

Tinh Vân cắn môi nghĩ ngợi một chút để lựa lời nói cho êm đẹp. Cô không thể nói bà ấy lười biếng trốn việc đi ngủ được. Cho nên đành nói đỡ: “Thưa ngài, bà ấy có việc đi làm nên sai tôi mang thức ăn đán cho ngài. Vì tôi mới đến nên không biết đường đã làm phiền sự riêng tư của ngài.”

Nghe thấy Tinh Vân ăn nói lễ độ, lại hiểu biết thì cơ mắt Oda liền giãn ra, khóe miệng cười khẩy một cái rồi nói: “Không cần nói thay cho bà ấy, tôi biết đốc công của cô là ai rồi. Tôi có thể chắc rằng mâm thức ăn này là do cô làm, đúng không?”

Tinh Vân nghe xong liền nói thầm trong lòng: “Hóa ra ngài cũng thật hiểu người của mình. Biết vậy tôi sẽ không thèm dài dòng mà sẽ nói bà ta đã đi ngủ và hiện tại tôi cũng rất muốn đi ngủ. Làm ơn ăn lẹ cho tôi đi ngủ.”

Tuy nghĩ rất nhiều nhưng Tinh Vân không nói ra bất kỳ câu nào. Cô nhẹ nhàng đặt khay thức ăn xuống chiếc bàn nhỏ gần đó rồi nhẹ giọng nói: “Đây là lần đầu tiên tôi nấu món ăn của người Ai Cập cho nên nếu không vừa ý của ngài thì mong ngài bỏ qua.”

Oda chậm rãi bước lại gần chiếc bàn và ngồi xuống để chuẩn bị dùng bữa khuya. Chiếc nắp đậy vừa mở ra, một mâm thức ăn nhiều màu sắc tươi tắn hiện ra trước mắt anh.

Oda nhướng mày nói: “Lần đầu tiên nấu món Ai Cập mà lại có thể nấu đầy đủ và đẹp mắt như thế này sao?”

Tinh Vân vẫn cúi đầu, khiêm tốn đáp: “Thưa ngài, là do đốc công của tôi đưa công thức nấu. Tôi chỉ làm theo hướng dẫn thôi.”

Oda cầm một miếng bánh nướng, chấm vào súp thịt bò rồi đưa lên miệng ăn thử. Gương mặt của hắn càng lúc càng lộ ra vẻ hài lòng.

Hắn ngẩng mặt lên nhìn Tinh Vân, hào hứng nói: “Ngồi xuống ăn cùng đi.”

Tinh Vân tưởng mình nghe nhầm nên liền trưng ra khuôn mặt không thể tin được. Thấy Tinh Vân từ kinh ngạc chuyển thành băn khoăn thì Oda lại nói thêm: “Tôi không thích ăn một mình, cảm thấy rất cô đơn. Cho nên cô hãy ngồi xuống đi.”

Tinh Vân nghe xong lời hắn, xác định mình không nghe nhầm. Cô cắn môi suy nghĩ rồi nhẹ giọng từ chối: “Em của tôi còn đang ở nhà bếp chờ tôi về ăn cùng. Tôi phải quay lại nhà bếp để tránh em tôi chờ không thấy sẽ lo lắng. Xin ngài thong thả dùng bữa.”

Oda nghe lời từ chối nhẹ nhàng của Tinh Vân thì liền lên tiếng hỏi: “Cô muốn tôi ăn xong rồi đích thân mang mâm thức ăn này xuống bếp cất hay sao?”

Tinh Vân nghe câu hỏi có phần trách cứ của Oda thì vội lắc đầu nói: “Không, ý tôi không phải vậy. Tôi sẽ quay lại dọn dẹp sau khi ngài dùng xong bữa.”
\-\-\-\-
Xin lỗi các bạn, Hạc đánh dấu nhầm thứ tự chương. Hiện tại đã sửa rồi nhưng vẫn đang chờ admin bấm duyệt và cập nhật lại trên app nha. Cám ơn các bạn đã nhiệt tình ủng hộ cho bộ truyện dài hơi này của Hạc Giấy nhé. <3
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.