Trước lời tự thú nhận của Đoàn Nam Phong, Lập Thế Khang liền cười nói: “Quả là trái tim bao la quản đại. Không ngờ mày cũng có ngày bị phụ nữ tròng dây vào cổ như thế này.”
Đoàn Nam Phong nghe cái giọng cười và mỉa mai của Lập Thế Khang thì cảm thấy không cười nổi, cũng không nói nổi tiếng nào. Lập Thế Khang nhếch môi cười, nói tiếp: “Động cơ dấn thân vào dự án đen này của mày thì tao có thể hiểu được. Chỉ có điều mày đừng trách tao không nhắc nhở mày, dự án tiền ảo này có hậu quả vô cùng to lớn. Nhiều khả năng sẽ khiến kinh tế nước Mĩ bị khủng hoảng trong nhiều năm. Để bù lỗ cho thiệt hại do khủng hoảng kinh tế nước Mĩ thì chiến tranh sẽ phải nổ ra nhiều hơn.”
Đoàn Nam Phong nghe đến đây liền hỏi lại: “Không phải mày rất thích chiến tranh sao? Thích đi kích động thù hằn gây chia rẽ và tạo ra các cuộc chiến.”
Lập Thế Khang cười nhẹ một cái rồi hỏi lại:“Mày làm như tao là ông thần chiến tranh không bằng. Ở đó mà đi tạo ra các cuộc chiến.”
Đoàn Nam Phong nhếch môi cười châm chọc Lập Thế Khang hay cũng là tự nói chính bản thân mình: “Những kẻ buôn vũ khí như mày lại không muốn có nguồn tiêu thụ sao?”
Lập Thế Khang nhướng mày bình thản nói: “Nguồn tiêu thụ của tao thuộc về kẻ mạnh. Chỉ cần đủ mạnh thì sẽ ngăn được những kẻ khác bạo động. Lúc đó chiến tranh sẽ không xảy ra.”
“Đúng! Nói rất đúng.” - Đoàn Nam Phong mỉm cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em-ban-moi/1859314/chuong-738.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.