Chương trước
Chương sau
Đoàn Nam Phong bình thản mỉm cười đáp lại: “Trong mười hai con giáp có con quạ hay sao?”

Lập Thế Khang liền nói ngay: “Mày là con giáp thứ mười ba, vừa đen vừa xấu.”

Hai người đàn ông cãi nhau xong cũng hết nửa ngày. Sau đó họ mới nhớ đến chuyện quan trọng là tìm cách trốn khỏi chỗ này. Mặc dù những công nhân ở đây không biết nói tiếng Anh và bốn người họ cũng không ai hiểu tiếng Ả Rập nhưng hai bên có thể dùng cách sơ khai nhất để nói chuyện với nhau. Đó là dùng hình vẽ và ngôn ngữ cơ thể để nói cho đối phương biết về những thông tin cần trao đổi.

Mặc dù cách này chậm nhưng Lập Thế Khang và Đoàn Nam Phong cũng nắm được sơ bộ tình hình rằng nơi này là khu khai thác mỏ kim cương của Oda và những công nhân này là dân làng ở quanh tòa thành. Đàn ông khỏe mạnh bọn chúng sẽ đưa đi khai thác mỏ kim cương, còn phụ nữ thì vào trong tòa thành làm lao dịch.  Đoàn Nam Phong không biết vì sao bọn họ phải nghe theo Oda, anh đoán do bọn chúng dùng sức mạnh để bắt ép dân làng ở mấy khu vực vô chính phủ này làm việc cho bọn chúng.

“Nói như vậy, Oda đâu khác nào ông vua ở vùng này.” - Trên đường từ chỗ của những công nhân khác đi về phòng mình, Lập Thế Khang vừa đi vừa thảo luận với Đoàn Nam Phong.

Đoàn Nam Phong gật đầu, vẻ mặt lộ ra nhiều băn khoăn: “Nếu như tao đoán không lầm thì bây giờ có lẽ Tinh Vân và Dorothy đang bị bắt làm lao dịch trong tòa thành như những phụ nữ trong làng khác.”

Lập Thế Khang vưà đi vừa mắng: “Đáng ghét thật! Đúng là vô pháp vô thiên.”

Đoàn Nam Phong chậm rãi nói: “Vùng này Oda là người định đoạt mọi thứ mà không ai dám làm gì hắn.”

“Nói như vậy khác nào thời mông muội, luật lệ vùng nào sẽ do lãnh chúa vùng đó đặt ra.” - Lập Thế Khang khó chịu nói.

Đoàn Nam Phong gật đầu đáp: “Chính là như vậy. Xã hội mà không có luật pháp thì không có trật tự và người dân cũng không được bảo vệ. Người dân ở các nơi sẽ tự phát làm bừa và làm theo một kẻ mạnh nhất. Lúc đó dân chúng tự nhiên sẽ bị kẻ đứng đầu bốc lột.”

Lập Thế Khang nghiến răng ken két nói: “Oda, chờ tao về được Mĩ xem tao có mang máy bay chiến đấu qua san bằng nơi này của mày hay không?”

Đoàn Nam Phong nghe xong nhướng mày hỏi lại: “Ở Mĩ, chúng ta cũng hoạt động trong thế giới ngầm, cũng cần người người thần phục, cũng bất chấp thủ đoạn để thành kẻ mạnh nhất. Thế Khang, mày nói coi chúng ta rốt cuộc là người như thế nào? Có khác gì Oda không?”

Lập Thế Khang im lặng hồi lâu, ánh mắt anh chuyển dời đi nơi khác, nghĩ ngợi: “Người như thế nào sao? Chắc chắn không phải thiện nam tín nữ nhận lương đều đều mỗi tháng, cũng không phải ác ma lạm sát người vô tội. Chỉ biết nếu buông tay việc của thế giới ngầm thì sẽ không thể bảo vệ nổi bản thân mình và ghét nhất là thằng bên cạnh sẽ hất mặt lên đá văng mình đi lấp rốn biển* luôn.”

Tuy nghĩ vậy nhưng anh vẫn trả lời Đoàn Nam Phong một cách nghiêm túc: “Mày có biết bài thơ “The road not taken” của Robert Frost hay không?”

Đoàn Nam Phong nhíu mày ngẩm ngợi một chút rồi gật đầu nói: “Có nghe qua.”

Lập Thế Khang liền đọc ra hai câu thơ tiếng Anh mở đầu của bài “The road not taken”:

“Two roads diverged in a yellow wood,

And sorry I could not travel both.”

Tạm dịch: (Hai con đường chia đôi khu rừng vàng

Và rất tiếc tôi không thể chọn đi cả hai.)

Đoàn Nam Phong nghe Lập Thế Khang đọc hai câu thơ trong bài thơ “The road not taken” thì liền hiểu hắn đang trả lời cho câu hỏi của mình.

Anh phỏng đoán hỏi lại: “Ý của mày là chúng ta không có sự lựa chọn phải không?”

Lập Thế Khang nhướng mày lắc đầu đáp: “Không phải chúng ta không có sự lựa chọn mà là chúng ta đã chọn rồi. Chúng ta chỉ có thể đi trên một con đường nên không biết những con đường khác là tốt hay xấu. Đối với tao, gia nghiệp của nhà họ Lập, kỳ vọng của ba tao quan trọng hơn sự tò mò về con đường còn lại. Chắc gì chúng ta đi con đường khác thì chúng ta sẽ tốt và chắc gì đi trên con đường này thì định sẵn là xấu. Chỉ cần đủ mạnh để chiến thắng trên con đường của mình thì đó sẽ là tốt. Con đường mày chọn là tốt thì con người của mày tự nhiên cũng sẽ thành tốt. Cũng giống như Oda, tuy hắn là thổ phỉ đáng khinh bỉ nhưng khu này có ai không sợ hay không nể nang hắn?”
\-\-\-
Hi cả nhà, ấn phẩm bao lì xì sẽ rất nhanh được đăng trên Page và tặng cho Fan cứng ạ. Mình thuê họa sĩ vẽ mà họ vẽ không hợp ý cho nên tự vẽ thôi. :-D Chi tiết thế nào thì mình sẽ nói trên Page. Mong cả nhà ủng hộ Hạc băng cách bấm like Page nhé! <3
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.