Osaze cười cười nói: “Em nghĩ nhiều quá rồi. Thực đơn của khách sạn năm sao làm gì có thể vì ai mà thay đổi được. Anh chỉ là quan tâm em thôi. Nhớ từng lời em nói, từng việc em làm, từng món em thích. Như vậy có phải là tương tư không?”
Đoàn Nam Phương nghe xong cúi đầu không đáp, nhẹ nhàng quay về bàn của mình trong khu vực riêng biệt. Lâm Cát Vũ đứng gần đó, nhìn thấy toàn bộ hoàn cảnh này, bất giaác có chút tự ti trong lòng. Anh và Đoàn Nam Phương mang tiếng quen nhau từ nhỏ nhưng anh trước nay chưa từng quan tâm đến món cô thích ăn hay việc cô bị dị ứng với món gì. Nếu xét ra anh quả thật thua xa Osaze về mức độ quan tâm và tình cảm dành cho Nam Phương. Có lẽ đó cũng là lý do mà Đoàn Nam Phương nhanh như vậy đã muốn kết hôn với anh ta. Còn hôn nhân của anh trong mắt cô cũng chỉ là miễn cưỡng và thiệt thòi. Nghĩ đến đây, Lâm Cát Vũ thấy lòng mình như bị ướt mưa, tê tái và mềm nhão đến đáng thương.
Anh cầm đĩa thức ăn bước vào khu vực phòng VIP và ngồi xuống đối diện Đoàn Nam Phương. Nhìn cô ăn ngon lành đĩa thức ăn mà Osaze đưa cho, anh liền khéo léo hỏi: “Những món này em ăn quen sao?”
Đoàn Nam Phương ăn ngon cho nên cảm thấy vui vẻ. Cô mỉm cười nói: “Phải đó, đều là món tôi thích.”
Osaze đứng bên ngoài khu vực buffee nhìn thấy Đoàn Nam Phương vui vẻ anh cũng thấy vui theo. Anh biết nhất thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em-ban-moi/1859212/chuong-636.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.