“Phương, em nói gì vậy? Rõ ràng em là bạn gái anh.” - Osaze lên tiếng.
Lâm Cát Vũ cũng lên tiếng đồng thanh với Osaze: “Bé Phương, em là vợ anh.”
Hai người đàn ông cùng lúc nói khiến cho Đoàn Nam Phương thực sự đau đầu. Cô lớn giọng kêu lên: “Các anh im một chút được không?”
“Em phải nói cho rõ.” - Cả hai người đàn ông đồng thanh nói.
Đoàn Nam Phương hít một hơi dài rồi chậm rãi nói ra rõ ràng: “Osaze, anh về đi. Chuyện tình cảm giữa tôi và anh không cách nào quay lại được. Vào cái đêm trước ngày hẹn của chúng ta, tôi đã có biết bao mong chờ nhưng kết quả thì sao? Tôi không muốn nghĩ đến nữa cũng không muốn gặp lại anh nữa. Tôi và anh không chỉ có văn hóa và tôn giáo khác biệt mà suy nghĩ cũng không giống nhau. Anh vì lo sợ tôi không đồng ý mà gạt tôi lén lút kết hôn với người khác, chuyện này chứng tỏ anh không tôn trọng tôi. Không tôn trọng nhau rất khó có thể cùng nhau đi tiếp trên đường đời.”
Nói đến đây, Đoàn Nam Phương đưa mắt nhìn sang Lâm Cát Vũ rồi lại nhìn sang Osaze, nhẹ giọng nói tiếp: “Anh ấy nói đúng, chúng tôi đã kết hôn rồi. Osaze, anh đừng đến tìm tôi nữa.”
“Phương, không phải đâu. Em chỉ là giận nên nói vậy thôi phải không?” - Osaze lắc đầu tỏ vẻ hoài nghi hỏi lại.
Đoàn Nam Phương im lặng không nói thêm gì nữa, nhẹ nhàng quay lưng chuẩn bị bước đi. Osaze liền nói vọng theo phía sau lưng cô: “Thật ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em-ban-moi/1859209/chuong-633.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.