Sau đó cô phũ phàng nói: “Hình hay người thật gì cũng đều xấu, làm xấu luôn khung cảnh.”
Lâm Cát Vũ nghe xong liền nhanh tay giật điện thoại trên tay cô và bấm chọn bức ảnh ấy làm ảnh màn hình rồi trả lại điện thoại cho cô. Đoàn Nam Phương nhìn màn hình chính của mình là hình của anh thì định đổi đi nhưng nghĩ thế nào cô lại thấy nó khá hợp với cái màn hình điện thoại cho nên không đổi nữa.
Tuy nhiên, cô vẫn lẩm bẩm: “Lúc nhỏ thì bắt nạt tôi, lớn lên thì ăn hiếp tôi. Thật không có phong độ.”
Lâm Cát Vũ lắng tai nghe được thì liền biện minh: “Em cũng bắt nạt anh mà.”
“Khi nào chứ?” - Đoàn Nam Phương nhăn mặt hỏi lại.
“Đã nói chờ anh quay lại, sao lại trốn đến đây?” - Lâm Cát Vũ vừa hất mặt hỏi vừa cố nở nụ cười cơ học.
Đoàn Nam Phương nghĩ nghĩ một lúc rồi cũng lên tiếng nói: “Tôi còn có công việc ở đây..”
“Không gọi cho anh để nói một tiếng được sao?” - Lâm Cát Vũ truy hỏi...
Đoàn Nam Phương không nhìn anh, cúi mặt nói: “Tôi đi gấp, không tiện gọi.”
Lâm Cát Vũ ngồi xuống bên cạnh cô, khẽ nâng cằm cô hướng về phía mặt mình, chậm rãi nói: “Từ khi quay về New York anh luôn nhìn vào màn hình điện thoại để chờ tin nhắn hay cuộc gọi từ em nhưng không hề có chút tín hiệu nào. Anh gọi cho em bao nhiêu cuộc, nhắn bao nhiêu tin em cũng đều không hồi âm. Anh còn hoài nghi xem có phải em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em-ban-moi/1859203/chuong-627.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.