Lập Thế Khang đưa tay lau nước mắt cho cô, dịu dàng nói: “Khờ quá, đây đâu phải lỗi của em. Chỉ cần em bảo vệ tốt cho bản thân mình là được.”
Amy vừa khóc vừa nói: “Em đúng là vô dụng, có mỗi cái chấm tròn cũng không bảo vệ được. Em còn muốn bảo vệ cho ai nữa.”
Lập Thế Khang vuốt tóc cô, nhìn ngắm gương mặt bị bầm tím do đánh nhau của cô hồi lâu rồi nhẹ giọng nói: “Đừng buồn cũng đừng tự trách mình. Anh sẽ cho người tra rõ chuyện này. Em cứ an tâm nghĩ ngơi để sớm ngày xuất viện về nhà với anh.”
Amy cầm tay anh áp vào gương mặt có những vết sưng của mình rồi khẽ nói: “Thế Khang, anh là người đàn ông tốt nhất trên đời. Em gây ra chuyện lớn như vậy mà anh không trách em. Đúng ra lúc đó em nên cẩn thận hơn, không nên liều mạng với bọn chúng.”
Lập Thế Khangcầm tay cô, chậm rãi khuyên nhủ: “Anh đã từng nói, em là quan trọng nhất. Anh biết, mất đi cái chấm tròn em còn khó chịu hơn. Em ngoan ngoãn nghỉ ngơi và bồi bổ cơ thể cho tốt. Rồi chúng ta sẽ lại có thêm nhiều cái chấm tròn nữa, có được không?”
Lập Thế Khang hôn lên trán cô và nhẹ nhàng đi ra ngoài, trả lại căn phòng bệnh yên tĩnh cho Amy nghỉ ngơi. Đến lúc này Amy mới cảm nhận được sự ấm áp khi có người san sẻ nỗi đau với mình.
...
Trong căn phòng tối ẩm thấp với ánh sáng của duy nhất một ngọn đèn vàng ở giữa trần tạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em-ban-moi/1859181/chuong-605.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.