Đoàn Nam Phong nghe xong liền nói: “Anh không muốn nhờ vào nhà vợ.”
Tinh Vân nghiêng đầu nói: “Vậy anh đừng ở chung với em nữa.”
“Em nói gì thế?” - Đoàn Nam Phong nhíu mày hỏi lại.
Tinh Vân phùng má nhìn anh nói: “Anh ở chung với em mà còn phân biệt nhà anh hay nhà em hả?”
Đoàn Nam Phong chậc lưỡi nói lại: “Tinh Vân, không phải. Chuyện này... anh muốn tự mình giải quyết. Nếu anh không đủ bản lĩnh thì anh sẽ rời khỏi ghế chủ tịch. Anh không muốn thao túng quyền lực bằng cách dựa vào nhà vợ.”
Tinh vân chu đôi môi đỏ hồng của mình ra chạm vào cánh môi anh, khẽ nói: “Lúc nào anh cũng chỉ biết ôm lấy khó khăn và tự mình gánh vác. Bài toán nan giải như vậy anh sẽ nghĩ cách gì? Cổ phần của anh ở Đoàn Thị còn thấp hơn em, anh không sợ Hoàng Thiên của em nuốt chửng Đoàn Thị hay sao?”
Đoàn Nam Phong vòng tay ôm chiếc eo mảnh khảnh của cô, dịu giọng nói: “Nếu em có thể làm chủ tịch của Đoàn Thị thì anh dâng hai tay.”
“Xem thường em sao?” - Tinh Vân nghiêm mặt hỏi lại.
Đoàn Nam Phong lắc đầu nói: “Không phải.”
“Vậy thì là ý gì?” -Tinh Vân hất mặt hỏi lại.
Đoàn Nam Phong cười cười chậm rãi nói: “Ý của anh là đến lúc đó có thể thảnh thơi ở nhà làm việc mình yêu thích mà khng cần lo đấu đá ngoài xã hội nữa.”
Tinh Vân nghiêng đầu hỏi anh: “Việc yêu thích sao?”
Đoàn Nam Phong khẽ chớp mắt ra vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em-ban-moi/1859171/chuong-595.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.