Nghe đến đây, Tinh Vân rất muốn cười nhưng lại sợ đụng vào lòng tự ái của Lâm Cát Vũ cho nên cô liền hắng giọng ra vẻ nghiêm túc nói: “Ồ, vậy hả? Chị cũng thấy đúng là như vậy đó. Lâm Cát Vũ em đường đường là người đứng đầu Lâm Thị, lại là người nối dõi duy nhất của nhà họ Lâm. Bao nhiêu kỳ vọng ba mẹ đặt lên người em lại bị một cô gái không nói không rằng mang đi hết. Em nói coi, em còn mặt mũi nào mà nhìn thiên hạ.”
Sau khi nghe xong mấy lời khích tướng của Tinh vân thì hai nắm tay Lâm Cát Vũ càng nắm chặt hơn, trên mặt anh lộ ra rất nhiều cảm xúc, vừa khó chịu, vừa tức lại vừa hụt hẫng. Có trời mới biết, cả tuần qua anh mong gặp Nam Phương như thế nào, thậm chí còn chuẩn bị sẵn bình bôi trơn và rất nhiều kinh nghiệm học được trên mạng. Ấy vậy mà cái cô gái vô tâm đó lại bỏ đi mất, còn trả lại nhẫn và giấy ly hôn cho anh.
Lâm Cát Vũ nghĩ đến đây thì thực sự tức giận, anh đấm nắm tay rất mạnh lên chiếc bàn gỗ quý của nhà họ Đoàn, nghiến răng nói: “Đoàn Nam Phương, em giỏi lắm!”
Tinh Vân nhìn thấy thì chỉ còn biết lấy tay xoa xoa đuôi mày, nhẹ giọng hỏi lại: “Cát Vũ, sao em lại tức giận đến mức này?”
Lâm Cát Vũ đang tức giận nên không nhìn ra Tinh Vân đang thăm dò anh. Anh liền buộc miệng nói: “Vì em của chị dám đùa giỡn với tình cảm của em.”
Tinh Vân nghe xong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em-ban-moi/1859167/chuong-591.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.