Chương trước
Chương sau
Amy khẽ rút tay về, nhẹ mỉm cười rồi từ tốn nói: “Ngày hôm qua, em đã đăng nhập vào chương trình gọi điện thoại trước đây vẫn dùng. Em thấy anh gửi cho em rất nhiều tin nhắn. Những tin nhắn đó đều là từ hơn năm năm trước. Những năm gần đây, anh không gửi nữa.”

Amy dừng lại một chút, khẽ cắn môôi rồi nói tiếp: “Cát Vũ, mấy năm nay anh sống có tốt không?”

Lâm Cát Vũ nhắm mắt lại, thở dài rồi nhìn ra phía bên ngoài cửa kính, ánh mắt xa xăm, ôn tồn nói: “Nửa năm trước, anh trai anh qua đời vì tai nạn máy bay. Ba mẹ anh rất đau lòng nên sức khỏe sa sút. Anh một mình chống đỡ công ty, lo cho gia đình. Hoàn toàn không nghĩ đến chuyện khác.”

Amy khẽ gật đầu, cô hít một hơi dài, nhẹ giọng nói: “Em hiểu tình cảm của anh dành cho em. Em luôn trân trọng mối quan hệ của chúng ta. Chỉ là, hôm nay em nhất định phải nói rõ với anh chuyện của hơn năm năm trước.”

“Em muốn nói chuyện gì?” - Lâm Cát Vũ dịu giọng hỏi lại.

Amy đắn đo một lúc rồi chậm rãi nói: “Chuyện mà em sắp nói ra có thể khiến anh buồn hoặc cũng có thể giúp anh nhẹ lòng để toàn tâm toàn ý ở bên cạnh Đoàn Nam Phương.”

Lâm Cát Vũ im lặng, chăm chú nghe Amy nói. Đến tận giờ phút này, bản thân anh cũng không biết nên giải quyết mối quan hệ tình cảm của mình như thế nào. Bởi vì anh chắc chắn dù anh có chọn ai thì cả ba người cũng đều có cái gai trong lòng mình. Chỉ là anh không ngờ những điều Amy sắp nói ra lại khiến nah gỡ bỏ mọi khúc mắc.

“Năm đó, em theo chỉ thị của chủ nhân đi ăn cắp mẫu virus Wtv2556. Lúc em bị Đoàn Nam Phong bắt được, em đã dự trù cái chết cho mình nhưng lúc đó chủ nhân của em đã nói sẽ mang năm mươi triệu đô la chuộc đến chuộc lại mạng của em. Anh ấy còn nói sẽ trả lại mẫu virus quý giá kia. Lúc đó, Đoàn Nam Phong đã hỏi em một câu: cô có biết vì sao hắn làm vậy hay không? Câu hỏi đó đã quẩn quanh tâm trí em suốt thời gian em bị nhốt trong căn nhà gỗ trên đồi chong chóng.”

Amy đưa mắt nhìn qua sắc mặt của Lâm Cát Vũ. Gương mặt anh hơi tái, bàn tay cuộn tròn đặt trên bàn khẽ rung rung. Amy chậc lưỡi, ái ngại nói: “Cát Vũ, xin lỗi anh. Từ hơn năm năm trước, em đã biết được tình cảm thật trong lòng mình là dành cho ai.”

Lâm Cát Vũ “ừ” nhẹ một tiếng, không biết nói gì hơn. Amy lại cắn môi, nói tiếp: “Khi em phát hiện ra tình cảm của chínnh mình, em đã tìm cách bỏ trốn khỏi căn nhà gỗ đó để đi tìm anh. Em nhất định phải đến xin lỗi anh vì điều này. Chỉ tiếc, phải đến hơn năm năm em mới có thể đến gặp anh.”

....

Buổi sáng đầu thu, không khí trong vắt và man mác, hai người chậm rãi bước đi bên cạnh nhau trên con phố thưa người. Lâm Cát Vũ đủng đỉnh đi bên cạnh Amy một đoạn để tiễn cô về cửa hàng hoa.

Amy mỉm cười vẫy tay chào anh rồi quay mặt đẩy cánh cửa kính bước vào bên trong cửa hàng. Cô vừa ngẩng mặt lên đã nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Lập Thế Khang đang hướng về phía mình.

Anh ngồi bắt tréo chân trên sofa trong sảnh chờ của cửa hàng, bàn tay đều đều gõ nhịp nhìn Amy.

Amy nhìn thấy anh, cô liếc mắt một cái rồi quay đi, hoàn toàn xem anh như không khí. Bà Dora thấy vậy liền đến hỏi han con mình: “Con còn mệt không?”

Amy khẽ lắc đầu, gương mặt nhỏ xinh hơi cúi xuống. Lập Thế Khang lúc này mới đứng lên bước lại gần chỗ của cô, nhẹ giọng nói: “Em đã ăn sáng chưa mà đi ăn bánh dâu kem?”

Amy lạnh nhạt liếc mắt nhìn anh, ngắn gọn đáp: “Tôi không có.”

“Anh không tin.” - Lập Thế Khang đáp lại.

Amy liền sửng cồ lên hỏi: “Làm sao anh mới tin?”

“Để anh ngửi.” - Lập Thế Khang đáp rất nhanh khiến cho Amy cảm thấy bản thân mình giống như vừa bị đặt bẫy.

Lập Thế Khang nhếch môi cười cúi xuống chạm nhẹ vào môi cô nhưng Amy đã rất nhanh tránh né khiến cho nụ hôn kia của anh bị lệch sang một bên. Lập Thế Khang quên rằng Amy đã quay trở lại, phản xạ của cô thuộc hàng cao thủ chứ không phải là một Dorothy ngốc nghếch để anh bắt nạt.

Vài tiếng cười khúc khích của mấy nhân viên trong cửa hàng khi nhìn thấy cảnh này khiến Lập Thế Khang ê mặt. Anh cố gượng cười nói: “Mùi cà phê rất thơm.”

Amy không thèm quan tâm anh, cô vừa định đi vào bên trong thì Lập Thế Khang đã giữ tay cô lại.

“Anh muốn sao đây?” - Amy lườm anh hỏi.

“Đi ăn sáng với anh.” - Lập Thế Khang yêu cầu.

“Tôi đi ăn mì gói.” - Amy đanh đá đáp.

Lập Thế Khang lườm cô, nhướng mày tỏ vẻ không đồng ý nhưnng Amy vẫn giật tay ra. Bà Dora thấy vậy liền nói: “Dorothy, con với Thế Khang đi ăn sáng đi. Tối qua con ăn rất ít. Giờ không thể ăn mì gói đâu.”
\-\-\-\-
ĐỪNG QUÊN BẤM LIKE!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.