Bà Dora lắc đầu đáp lại: “Em và Dorothy không có một chút liên hệ nào với Đoàn Thị. Em chỉ muốn em và con bé có những tháng ngày an ổn mà thôi. Em không muốn người của nhà họ Đoàn lại đến tìm em và con.”
Ông Nhất Phương thở dài, lúc này giọng cũng dịu lại, ôn tồn nói: “Dora à, Catherine mất rồi. Từ nay về sau em không cần sợ bà ấy đến uy hiếp em nữa.”
Bà Dora nhắm mắt nhớ lại những chuyện trước đây, phút chốc rùng mình. Bà trầm giọng nói trong uất nghẹn: “Vợ anh mất rồi nhưng anh vẫn còn con cái và vô số nhân tình bên ngoài. Dorothy chỉ là đứa bé bất đắc dĩ chào đời. Anh vốn không muốn có nó. Cho nên, em xin anh đừng bắt nó phải đối diện với những vấn đề của giaa đình anh. Nếu được thì anh hãy coi như mẹ con em không tồn tại được không?”
“Em nói cái gì vậy?” - Ông Nhất Phương nóng nảy hỏi lại.
Bà Dora im lặng.
“Càng nói càng chẳng ra làm sao.” - Ông Nhất Phương nhíu mày trách bà.
Bà Dora không muốn nói gì nữa, con gái bà yêu ai thì bà gả con bé cho người đó. Tất cả đều không liên quan gì đến ai.
Ông Nhất Phương đọc được suy nghĩ ương bướng này của bà cho nên liền nghiêm giọng hỏi: “Ai nói với em Dorothy là đứa bé bất đắc dĩ được sinh ra?”
Bà Dora nâng mi mắt lên nhìn ông. Ông Nhất Phương lại nói tiếp: “Nếu anh không muốn có nó thì em có thể một mình giữ lại nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em-ban-moi/1859140/chuong-564.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.