Một tuần tiếp theo, sau khi vết thương bình phục, Lập Thế Khang liền lên kế hoạch trả đũa Đoàn Nam Phong. Việc đầu tiên anh làm là gửi đến cho Đoàn Nam Phong những bức ảnh mà khi xem xong Đoàn Nam Phong liền tái xanh mặt.
Anh gửi lại tin nhắn ngắn gọn cho Lập Thế Khang: “Mày muốn thế nao?”
Tin nhắn bay lại trong giây lát nhưng không hề có nôội dung gì ngoại trừ hai tiếng “ha ha”. Đoàn Nam Phong nhìn tin nhắn, đoán ngay được cái dáng vẻ đắc ý của Lập Thế Khang. Anh không nhịn nổi liên nhắn lại: “Nói ngay đi.”
Lập Thế Khang không nhắn tin nữa mà trực tiếp tắt máy. Đối với người mưu mô xảo quyệt như Đoàn Nam Phong, anh phải để cho hắn vận động đầu óc đoán ra ý của anh thì anh mới cảm thấy vui vẻ.
Đoàn Nam Phong không chờ được, liền cầm máy gọi ngay cho Lập Thế Khang. Đầu dây bên kia không thông nên càng khiến anh khó chịu hơn. Cố gắng lắm mới chờ được đến lúc về Nebula và kết nối ngay với Lâm Thiên Vũ.
Qua máy phát tín hiệu cá nhân, Lâm Thiên Vũ vui vẻ hỏi Đoàn Nam Phong: “Sao vậy? Nhớ tôi lắm hay sao mà cứ vài hôm lại gọi.”
“Lâm Thiên Vũ, cậu có thôi cợt nhã hay không?” - Đoàn Nam Phong khó chịu lên tiếng.
Lâm Thiên Vũ lại cười cười đáp: “Nam Phong, cậu cũng lạ thật. Khi yêu người ta nên vui vẻ, vì sao khi cậu có tình yêu bên cạnh mà vẫn trầm cảm như vậy? Người ta không biết tưởng cậu là trẻ tự kỷ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em-ban-moi/1859113/chuong-537.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.