Hai ngày trước khi làm lễ tốt nghiệp, Đoàn Nam Phương mới kéo vali về nhà. Mấy năm nay cô đã đến tận Ai Cập để thực tập và lấy thêm nhiều số liệu cho đề tài luận văn của mình. Đề tài đã nộp từ sớm, buổi bảo vệ cũng đã hoàn thành từ mấy tháng trước nhưng sau đó cô vẫn quay lại Ai Cập và tiếp tục công việc dang dở của mình với nhóm khảo cổ.
Đoàn Nam Phương say mê và trách nhiệm với công việc là thật nhưng bên cạnh đó cũng là vì lý do cá nhân, cô kkhông muốn nghe người lớn nhắc đi nhắc lại chuyện hôn ước với nhà họ Lâm, nhất là sau khi anh trai cô kết hôn.
Lần này Đoàn Nam Phương quay về Los Angeles, cô thấy sức khỏe của mẹ mình yếu đi rất nhiều. Tuy nhiên bà vẫn mỉm cười ra tận cổng đón cô con gái cưng. Đoàn Nam Phương vừa nhìn thấy mẹ liền chạy đến ôm bà, tíu tít nói: “Mẹ, con nhớ mẹ quá! Mẹ có khỏe không?”
Bà Catherine mỉm cười hiền từ ôm con vào lòng. Bệnh tật đã lấy đi của bà không chỉ sức khỏe mà còn cả nhan sắc nhưng khi gặp được con gái thì bà vui ve và tươi tắn hẳn ra.
Bà dịu dàng nói: “Mẹ vẫn tốt, không có sao cả. Còn con, sao vừa đen vừa ốm như vậy?”
Nam Phương cười cười, nhẹ giọng giải thích: “Ở châu Phi thực sự rất nóng.”
Nói xong, cô dìu mẹ vào nhà, người giúp việc phía sau đang phụ giúp đẩy hai chiếc va li đi theo. Hai mẹ con chầm chậm đi bên nhau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em-ban-moi/1859109/chuong-533.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.